Editor: dzitconlonton
Thiếu Lương không phải là một nơi lớn, cũng không khác gì nhiều so với Lũng huyện, nhưng gần sông Hoàng Hà, cuộc sống của người dân sung túc hơn.
Đêm đã về, quán trà quán rượu sáng đèn rực rỡ, người trên đường cũng không ít, giao lộ có quầy hàng bán kẹo đậu phộng, mùi thơm xông vào mũi, giống như một trăng tròn màu trắng sữa thật lớn, ông chủ ngồi trên ngựa nhỏ, tay cầm một cái búa nhỏ, có người đến mua, liền gõ xuống.
Tiết Duyên dẫn A Lê đi qua quầy hàng kia, chàng theo bản năng dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, A Lê phát hiện, kéo tay áo chàng đi về phía trước, nhẹ giọng nói, "Chúng ta không mua cái đó, nếu đói bụng, thì tìm một chỗ để ăn chút cơm."
Tiết Duyên nắm chặt tay nàng, buông ra, cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Trên người hai người cũng không có nhiều tiền, quán mà họ tìm cũng không phải là những quán đông khách, mà chọn quán ẩn mình trong một con hẻm hẻo lánh, trước cửa treo một chiếc đèn lồng đỏ xám xịt, u ám chiếu sáng một góc nhỏ trước cửa.
Cửa gỗ cũ nát, gió thổi liền kêu ọt ẹt hai tiếng, mặt bàn giống như chưa từng được lau bao nhiêu năm rồi, sáng như phủ một lớp dầu.
Tiết Duyên giải quyết ổn thỏa cho A Lê xong, sau đó quay đầu hỏi bà chủ, "Có giẻ lau không?"
Bà chủ là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng người có chút mập mạp, đang cắn hạt dưa, nghe vậy rất không kiên nhẫn trả lời, "Ngươi muốn lấy cái đó để làm gì?"
Tiết Duyên lại hỏi một lần nữa, "Có giẻ lau không?"
Bà chủ híp mắt lại, phì một tiếng phun da trong miệng, "Chờ." Sau một hồi, bà chậm rãi đi ra từ phòng bếp, ném một miếng giẻ lau lên bàn bọn họ, chiếc giẻ chẳng tốt hơn mặt bàn là bao, cũng đầy dầu mỡ, còn có chút vết bẩn không biết từ đâu tới.
Tiết Duyên nhìn vậy, cũng vô dụng, chỉ cởi áo khoác ra, dùng tay áo thấm nước trà, cẩn thận lau bàn trước mặt A Lê một lần.
Bà chủ nhếch miệng cười, "Còn rất thương vợ đấy." Bà quay đầu cầm thẻ đồ ăn trước mặt Tiết Duyên, thái độ ôn hòa không ít, hỏi, "Hai vị gọi gì?"
Cửa hàng nhỏ không có món ăn phức tạp, chỉ có cháo cơm dưa muối, cùng với một ít món xào nhỏ, món tốt nhất là thịt bò sốt tương, hai mươi văn.
Ánh mắt của Tiết Duyên rơi vào đó rất lâu, cuối cùng vẫn rời đi, rồi rơi xuống cuối bảng, hỏi, "Sao đều là rau dền xào tỏi, mà một đĩa ba văn, một đĩa năm văn?"
Bên kia trả lời, "Đắt tiền là do có thịt."
Tiết Duyên nhìn A Lê, nàng đang nâng má nghịch cái ấm trà trước mặt, ánh mắt của Tiết Duyên dịu đi trong nháy mắt, nói, "Vậy thì lấy năm văn, rồi thêm ba cái bánh bao, một chén canh cải trắng."
"Hai vị chờ một chút." Bà chủ thu thẻ, lại cất giọng hô một câu gì đó vào trong phòng bếp, sau đó vặn vẹo thắt lưng rời đi.
Trong cửa hàng nhỏ chỉ có hai vị khách bọn họ, đồ ăn đã được phục vụ một cách nhanh chóng.
Tiết Duyên cầm đũa chọn tới chọn lui trong phần rau dền xào tỏi, cau mày càng lúc càng chặt, A Lê nhìn thấy lạ, hỏi chàng, "Chàng làm gì vậy?"
Tiết Duyên dùng ngón tay chấm chút nước ở trên bàn viết cho nàng, "Ta tìm thịt."
A Lê nở nụ cười, "Món ăn rẻ như vậy, làm sao có thịt được."
Tiết Duyên không nghe thấy, vẫn lục lọi tìm kiếm, cuối cùng thật sự chọn ra hai đũa thịt nhỏ.
Chàng có chút cao hứng, thật cẩn thận gắp lên rồi đặt ở trong chén A Lê, dùng ánh mắt ý bảo nàng ăn nhanh đi.
A Lê càng cười vui vẻ, ngoan ngoãn ăn một đũa, sau đó gắp một đũa khác cho Tiết Duyên, nhưng bị chàng lắc đầu từ chối, chàng viết ở trên bàn cho nàng, "Ngon không?"
Không có chút dầu mỡ nào, chỉ xào khô, làm gì có chuyện nếm được vị trong miệng, nhưng A Lê thật sự cảm thấy rất thơm.
Không phải bởi vì đã lâu không ăn được thịt, mà nàng chỉ cảm thấy, có Tiết Duyên ở bên cạnh nàng, cho dù ăn cái gì cũng sẽ rất ngon.
A Lê cụp mắt gật đầu, nàng kề sát vào bên tai Tiết Duyên, lặng lẽ nói với chàng, "Chờ sau khi chúng ta về nhà, ta cũng làm cho chàng."
Tiết Duyên liền cười, véo má nàng, sau đó múc một chén canh, nói, "Mau ăn đi, đừng để nguội."
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, bọn họ ngồi ở trong góc, bên cạnh chính là một giá rượu cao lớn, phía trên bày một dãy bình, cản gió thổi tới cửa.
Sắp kết thúc bữa cơm, đột nhiên, cửa vang lên tiếng bước chân, xen lẫn tiếng cười nói của nam nhân đang tụ tập lại với nhau, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
A Lê không nghe thấy, vẫn vùi đầu uống canh, Tiết Duyên cảnh giác, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bốn năm nam nhân đang chen chúc ở cửa, đều ở độ tuổi hai mươi, luộm thuộm, y phục vừa bẩn vừa cũ.
Những người đó không chú ý tới Tiết Duyên và A Lê ở góc tường, trực tiếp tìm một cái bàn, lạch cạch ngồi xuống.
Cửa hàng vốn đã nhỏ, lại xuất hiện thêm mấy nam nhân to cao, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy bị áp lực.
Ánh mắt của Tiết Duyên lạnh xuống, che A Lê ở sau lưng.
Bà chủ vén rèm đi ra từ phòng bếp, thấy nhiều người như vậy vừa nhìn là biết mấy tên côn đồ lưu manh, cũng hoảng sợ, một lúc lâu sau mới khó khăn hỏi một câu, "Các vị đây, muốn ăn cái gì a?"
Có một người vừa cao vừa gầy đứng lên, xem ra chắc là người đứng đầu, hắn kéo vạt áo trước, nói, "Trong cửa hàng các ngươi cái gì đắt nhất?"
Bà chủ chớp mắt mấy cái, "Thịt bò tương ngũ vị hương."
Người nọ "Ồ" một tiếng, vung tay lên, "Lên ba cân!" Hắn liếc mắt nhìn giá rượu kia một cái, lại nói, "Có con dao đốt mạnh nhất không?"
Thấy có mối làm ăn lớn, bà chủ nào còn bận tâm đến chuyện đám người này là người tốt hay xấu, mặt mày hớn hở cười đáp, "Khách quan yên tâm, rượu nước đầy đủ rồi."
Người nọ nhếch miệng cười, "Lên ba vò đi!" Bà chủ ai một tiếng, vội vàng bày rượu lên, sau đó vui vẻ chạy vào phòng bếp, đi phân phó đồ ăn.
Nghe thấy giọng điệu rộng rãi này, huynh đệ bên cạnh đều cảm thấy kinh ngạc, bảy miệng tám lưỡi ồn ào nói, "Ngũ ca phát tài rồi nha."
Tên ngũ ca kia ngồi xuống, khoanh chân cười khà khà, "Hiện tại thì chưa có, nhưng qua hai canh giờ nữa, thì sẽ phát đấy."
Mọi người liếc nhau một cái, đều là vẻ hoài nghi, Trần lão Ngũ nhướng mày, móc ra cái gì đó từ trong ngực, nói, "Coi kỹ!"
Tiết Duyên tựa lưng vào ghế sau, cũng nhìn theo.
Nam nhân kia nâng đồ trong tay lên, sau đó năm viên xúc xắc rơi trên bàn, lăn quay tròn, và tất cả đều dừng lại ở vị trí sáu giờ hướng lên trên.
Ngũ Khí Triều Nguyên.
Cả đám xôn xao.
Tiết Duyên liếm môi dưới, thay đổi tư thế, tiếp tục nhìn chằm chằm vào người nọ.
Sau khi cười vang cổ vũ, có một giọng nói nhát gan vang lên, hỏi, "Ngũ ca, không phải ngươi lại muốn đi phường Vĩnh Lợi chứ?"
Vừa dứt lời, bầu không khí thoáng chốc liền lạnh xuống, sau hồi lâu, có người chọc cánh tay người nói vừa rồi, nói, "Nói thế nào đây."
Người nọ môi mấp máy, mặt đầy vẻ rối rắm, cuối cùng vẫn kiên trì nói, "Ngũ ca, vì chuyện đánh cược này, mà chị dâu đã dẫn hài tử đi rồi, nhà cũng không còn nữa, thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu mà.
Chúng ta làm lụng vất vả lắm mới tích góp được mấy đồng tiền, huynh cũng