Editor: dzitconlonton
Ngày hôm nay đúng là như tiểu dược đồng kia nói, cuồng phong bão táp, cho đến buổi tối cũng không ngừng mưa.
Sáng sớm ngày mai phải đi, đêm nay hai người ăn cơm xong liền nghỉ ngơi, A Lê nằm trong lòng của Tiết Duyên, hơi thở nhẹ nhàng, ngủ rất ngon.
Khách điếm đơn sơ, chỉ có một tầng, cửa sổ cũng không kín, gió lạnh theo khe hở chui vào trong phòng, cánh tay lộ ra bên ngoài có thể nhận thấy sự mát lạnh.
Tiết Duyên dùng chăn quấn A Lê lại, sợ nàng lạnh, sau đó cầm xiêm y đắp lên người nàng, lúc này mới yên lòng.
Bên ngoài mưa gió thảm thiết, một chút ánh sáng cũng không có, trong phòng cũng tối om, Tiết Duyên ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong hư không, không cảm thấy buồn ngủ.
Không biết đã bao lâu, A Lê hoảng hốt tỉnh lại, bị chàng làm cho giật mình, nàng cũng dụi mắt ngồi dậy, hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Tiết Duyên nhặt xiêm y rơi xuống đắp lên vai nàng, kéo tay nàng viết: "Ngủ không được."
A Lê mím môi, biết hắn không ngủ được là vì bệnh của mình, trong lòng cảm thấy cay đắng, mở miệng khuyên nhủ, "Nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ về nhà, bây giờ quá lạnh, chàng ngồi vậy, sẽ cảm lạnh đấy."
Tiết Duyên gật đầu, chàng dùng răng mài môi dưới, đỡ nàng nằm xuống, lại viết, "Ta đi tiểu tiện, sẽ về ngay."
A Lê ngoan ngoãn nghe theo lời của Tiết Duyên, hai má dán lên gối, chớp mắt nói với chàng, "Vậy chàng đi mau đi."
Tiết Duyên cong môi dưới.
Chàng vén góc chăn cho A Lê, đứng dậy xuống đất, sau đó kéo áo khoác được khoác lên bình phong, mở cửa đi ra ngoài.
Chiếc áo ngoài đó được mặc vào ban ngày, vẫn chưa khô hết, mang theo mùi hôi của nước mưa, Tiết Duyên không để ý, cứ để nó dính vào người, xúc cảm ẩm ướt.
Ngoài cửa là dãy hành lang chật chội với những căn phòng hai bên san sát nhau như tổ ong.
Hôm nay mưa to, vô số thương thuyền ùn ứ trên phà, nhiều người không tìm được chỗ ở, nhà trọ chật kín người, ngay cả hành lang góc đường cũng trải mền, người ngủ mê man.
Nhà gỗ cũ nát cũng không cách âm nhiều, tiếng ngáy cùng một ít âm thanh mỹ miều phát ra khe cửa, xộc vào mũi nồng nặc mùi gỗ mục nát, có mấy con côn trùng bay tới bay lui quanh cửa sổ kín, ong ong như đang tìm lối thoát, nhưng liên tục thất bại.
Mọi thứ khiến Tiết Duyên cảm thấy phiền não.
Chàng không có đi tìm tịnh phòng, mà là đi về phía hậu viện, nơi chỉ được che bằng một tấm rèm màu xanh vá, gió mưa lay động tấm rèm qua lại, mặt đất ướt một mảng lớn.
Canh ba nửa đêm, tất nhiên không ai tới nơi này, Tiết Duyên dừng một hồi ở cửa, rồi cất bước đi ra ngoài.
Trong lòng chàng như thể có một ngọn lửa bị chặn lại, hơi nóng sẽ đốt cháy cả người chàng, mưa lạnh trút xuống đầu chàng, cuối cùng cũng khiến chàng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Tiết Duyên ngửa đầu, nhắm chặt lại, trên mặt ướt đẫm, trong đầu tất cả hiện lên gương mặt của A Lê.
Tiết Duyên buồn bực đến mức muốn hét lên, chàng muốn hét lên, muốn hét lên, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cuối cùng vẫn suy sụp buông ra.
Ở cái tuổi bất lực nhất lại gặp được người mình muốn chăm sóc cả đời, chàng không biết đây là may mắn hay bất hạnh.
Hai tay Tiết Duyên cắm vào trong tóc, từ từ ngồi xổm xuống, cúi lưng cúi đầu trong cơn mưa tầm tã.
A Lê đợi thật lâu mà vẫn không thấy chàng trở về.
Nàng tỉnh ngủ nhiều lần, nhưng mỗi lần đưa tay sờ sờ bên cạnh chỉ toàn cảm thấy lạnh lẽo.
Bên ngoài bắt đầu lóe lên sấm sét, một luồng sáng trắng chói lọi gào thét xé toạc bầu trời đêm, bên trong căn phòng phút chốc sáng rực như ban ngày.
A Lê ngồi dậy, ngơ ngác nhìn ra cửa, một hồi lâu sau, nàng nhặt xiêm y trên giường lên rồi khoác lại, đi ra ngoài tìm.
Khách điếm không lớn, nhưng hành lang ngoằn ngoèo, giờ là đêm tối không nhìn thấy ngón tay của mình, chỉ có những tia chớp thỉnh thoảng lại mang đến ánh sáng tức thì.
A Lê sợ hãi, nàng khép chặt cổ áo, răng đều run bần bật, nhưng nàng càng sợ Tiết Duyên sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì đó.
Hôm nay, tâm trạng cả ngày của chàng đều không ổn, cười rất miễn cưỡng, A Lê rất hối hận, vừa rồi Tiết Duyên nói muốn đi ra ngoài, nàng nên đi cùng chàng.
Tiết Duyên chưa từng có thói quen đi tiểu đêm, nhưng hôm nay lại khác.
A Lê xoa hai tay vào nhau để làm nóng tay, che hai má lạnh lẽo, ép mình không suy nghĩ đến những thứ đó nữa.
Đi ngang qua một góc đường, nàng không để ý dưới chân, nên vấp vào chân của một người, người nọ tỉnh dậy, hùng hùng hổ hổ "má" một tiếng, đảo mắt nhìn thấy trước mặt là một tiểu cô nương mềm mại, mắt chợt lóe lên, rồi cười rộ lên.
A Lê không nghe thấy động tĩnh của hắn, nàng vuốt trái tim đang đập thình thịch, không dừng lại một khắc nào, chạy về phía trước.
Nam nhân phía sau đứng lên nhìn, vốn định đuổi theo, nhưng lại nghĩ đến khắp nơi rách nát này toàn là người, nên mất hứng, ngã về ngủ tiếp.
A Lê đi dọc hành lang đi về phía trước, cuối cùng không phân biệt được mình đang đi tới đâu, nàng hơi nghiêng người, nhìn thấy phía trước có một tấm rèm màu xanh xám tro, che một cái sân trống trải.
A Lê to gan, đi qua nhìn, nhận ra đây là hậu viện của khách điếm, bên trong có rất nhiều ngã rẽ, một cái bể nước vỡ rò rỉ xuống đáy, nước mưa tràn vào rồi chảy ra từ khe nứt, nhỏ giọt.
như một dòng suối nhỏ.
Mà người ngồi xổm bên dòng suối là một nam nhân đang vùi đầu xuống thấp, không biết đang làm gì.
A Lê hít sâu một hơi, vội vàng rời đi, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình lỗ mãng, lo cho Tiết Duyên đã về, đang sốt ruột khi không tìm thấy nàng, nâng bước muốn trở về.
Nhưng trong nháy mắt, trong đầu A Lê lại hiện lên góc áo của người vừa rồi, màu lam giống hệt bộ Tiết Duyên mặc hôm qua.
Nàng không tin vào suy đoán của mình, nhưng một lúc sau, không thể không quay lại.
Lần này, A Lê tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện bóng lưng kia thật sự quá quen thuộc, làm cho nàng muốn gạt mình cũng không thể.
Mưa gió thổi vào người nàng, chui vào cổ áo, cổ họng A Lê khô khốc không nói nên lời, nàng từ từ đi qua, một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, gọi một câu, "Tiết Duyên?"
Tiết Duyên không nghe thấy, A Lê khẽ mở môi, nhưng nước mắt đã chảy ra sớm hơn một phút so với lời nói, cô quay mặt đi lau nước mắt, ngồi xổm xuống rồi gọi lần nữa, "Tiết Duyên?"
A Lê khóc lóc hỏi, "Chàng ở đây làm cái gì vậy?"
Cuối cùng Tiết Duyên cũng có chút phản ứng, chàng nâng gương mặt từ trong khuỷu tay lên, hai mắt mờ mịt, dường như là không thể tin.
Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, nương theo ánh sáng đó, A Lê nhìn rõ màu hồng hồng nơi đáy mắt của Tiết Duyên, chàng ngồi xổm ở đây khóc không biết bao lâu rồi, mí mắt đã sưng lên, giống như một đứa trẻ.
Hai tay A Lê che mặt, nghẹn ngào ra tiếng, cuối cùng ôm lấy chàng.
Hai người dán chặt vào nhau, nhìn từ xa trông như uyên ương đang giao cổ với nhau.
Tay chân Tiết Duyên đã đông cứng, chàng nâng tay muốn ôm A Lê, nhưng năm ngón tay giật giật, không nghe theo lời chàng.
Chàng gian nan nuốt một ngụm nước bọt, dùng cổ tay lau nước mắt cho A Lê, khàn giọng hỏi, "Sao ngươi lại tới đây?"
A Lê đập vào bả vai chàng, khóc nói, "Tiết Duyên có phải chàng điên rồi không, hơn nửa đêm lại chạy đến nơi này làm cái gì hả, chàng muốn nhìn thấy ta khóc đến chết thì mới thấy vui sao?"
Tiết Duyên cứ để nàng đánh, đưa tay muốn cản cơn mưa trên đầu nàng, nhưng vô ích vô lực.
Mái tóc dài của A Lê bị nước mưa dính vào hai má, đôi mắt trong suốt đen bóng, chỉ có đôi môi không biết là bị lạnh hay là bị tức giận, mà trắng bệch, trông có vẻ thê thảm và đau thống khổ.
Tiết Duyên không biết nên nói cái gì cho phải, chàng chống vào tường đứng lên, kéo A Lê trở về, lẩm bẩm nói, "Trở về trước đã, trở về rồi nói sau, ngươi đừng để bị lạnh mà bị bệnh."
Lúc quay lại phòng, đã sắp tới giờ Mão, nếu đặt ở trong quá khứ, trời đã hơi tờ mờ sáng, thế mà hôm nay vẫn tĩnh mịch như đêm khuya.
Hiện tại lúc này, ngay cả nước nóng cũng không tìm thấy, Tiết Duyên sợ A Lê lạnh, dỗ nàng cởi áo ngoài bị ướt ra, rồi quấn chăn ngồi, chàng cũng cởi trần, đem chân A Lê dán lên bụng mình để sưởi ấm cho nàng.
A Lê vẫn còn khóc, rất yên tĩnh, lặng lẽ rơi nước mắt.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Tiết Duyên bất đắc dĩ, duỗi cánh tay qua ôm nàng, nhưng bị A Lê đưa tay đẩy vài cái, nàng cúi đầu khóc rống lên, "Chàng cách xa ta ra."
Tiết Duyên cười khổ, nhưng không nghe lời nàng, chỉ dùng sức lực lớn hơn, giam nàng vào lòng.
Cơ thể của A Lê lạnh lẽo, nhưng Tiết Duyên lại nóng như lửa, khi da