Editor: dzitconlonton
Beta lần 1
Buổi chiều, Phùng thị dẫn A Lê đến bờ sông nhỏ phía tây thành, nơi đó có rừng dương liễu tươi tốt.
Đã vào cuối tháng hai, cỏ mọc chim bay, nước sông cũng đã tan băng, thỉnh thoảng có một con cá đen há miệng nhảy ra, bắn tung tóe nước lên váy A Lê.
Phùng thị cười nhìn nàng vội vàng cởi váy, nói, "Chờ trời ấm hơn một chút, đến nơi này bắt hai con cá, về nhà hầm ăn.
Cá chép trên sông này tươi nhất đấy, thịt mềm tan ngay trong miệng, ăn kèm với củ cải trắng là ngon nhất, lại bồi bổ cho cơ thể."
A Lê ngước mặt nói, "Đậu phụ cũng rất ngon."
Phùng thị càng cười lớn hơn.
Dương liễu vừa mới nảy mầm vào mùa xuân nên cực kỳ mềm mại, phía trên chỉ còn lại chồi non, trên cành cây phủ một lớp da mịn như nhung, nhìn từ xa trông tươi xanh.
Đi dưới gốc cây, mũi tràn đầy mùi bùn và lá cỏ, Phùng thị đi phía trước A Lê, trong tay cầm một con dao, dạy nàng cách chặt, "Mũi đao nên nằm ở nơi gần thân cây nhất trên cành cây, cổ tay dừng một chút, bổ ra một khe nhỏ, rồi khảm đao vào, lắc từ bên này sang bên kia, thì khe hở sẽ lớn hơn, lúc này có thể dùng tay kéo, sẽ không tốn nhiều sức đâu."
Sức của A Lê yếu hơn Phùng thị rất nhiều, việc này nói thì đơn giản, nhưng nếu thật sự làm thì chưa chặt được mấy cành thì đã mệt rồi.
Phùng thị biết cơ thể nàng yếu hơn người ngoài, lại nhìn thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên chóp mũi nàng, liền khoát tay nói, "Con đừng làm nữa, qua bên kia nghỉ ngơi đi, làm chậm không nói, còn muốn làm đường của nội nữa."
A Lê có chút ngượng ngùng, nắm lấy một cành liễu nói, "Nội, con còn có thể kiên trì thêm một lát nữa."
Phùng thị đẩy bả vai nàng đưa về phía trước, nói, "Nội không cần con đâu, ngoan ngoãn đeo chiếc sọt của con trên đất đến bên kia ngồi đi, chúng ta còn có thể về nhà sớm một chút."
Thấy bà nói vậy, A Lê cũng không bướng bĩnh nữa, ngoan ngoãn ôm sọt trúc trên mặt đất đi sang một bên, mắt nhìn chằm chằm vào hướng của Phùng thị, nhìn thấy nếu cành liễu đã gom được một lượng lớn thì vui vẻ chạy đi nhặt lên, xếp ngay ngắn vào sọt.
Nơi A Lê đang ngồi là một cây đa trăm tuổi, rễ cây uốn lượn trên mặt đất, mặc dù chỉ mới nảy mầm non, nhưng ngửa đầu nhìn cành cây rậm rạp, cũng có thể ngăn cách ánh nắng mặt trời.
Nàng ngồi ngay ngắn, vốn vẫn tràn đầy khí thế, nhưng làn gió thổi nhè nhẹ thật sự khiến người ta buồn ngủ, không lâu sau liền dựa vào phía sau chợp mắt, không biết ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại Phùng thị đã làm xong công việc, đang ôm một bụi cành cây đi về phía nàng.
A Lê "A" một tiếng, biết mình tham ngủ nên bỏ lỡ công việc, đỡ người ngồi dậy, vừa mới đứng lên, lại nghe "Bùm", có thứ gì đó từ trong ngực nàng rơi xuống đất.
A Lê cúi đầu, thấy có một con thỏ lông vàng to bằng bàn tay đang nằm ở đó, đôi mắt màu nâu trà hé mở, không sợ trời không sợ đất lười biếng nhìn nàng.
A Lê bừng tỉnh cảm thấy con thỏ này trông rất giống Tiết Duyên hết sức.
Phùng thị đi tới vài bước, nhìn con dưới lòng bàn chân A Lê hô một tiếng, nói, "Nó từ đâu tới thế?"
A Lê lắc đầu, ôm cục bông kia lên, "Con cũng không biết nữa, có lẽ thừa dịp con ngủ nên lén chạy vào trong ngực con ấy ạ."
Phùng thị cũng đưa tay xoa xoa đầu nó, nói, "Âu cũng duyên phận, con là đứa con gái duy nhất trong nhà, ở cùng nội cũng rất cô đơn, nên cứ giữ lại nuôi đi.
Đang sang xuân rồi đấy, trong ruộng có rất nhiều rau mùi mà chúng ta cũng không kén miệng ăn."
A Lê mừng rỡ gật đầu, nói, "Cám ơn nội."
Phùng thị hỏi, "Vậy con tính đặt tên gì cho nó?"
A Lê do dự một lúc lâu, cuối cùng cẩn thận hỏi, "Gọi A Hoàng có được không ạ?"
Phùng thị nở nụ cười, "Tên này giống như là đặt cho chó thế, nhưng không sao, cứ gọi là A Hoàng đi, cũng dễ nhớ."
A Lê càng vui mừng hơn, nàng đặt A Hoàng trên mặt đất, rồi xếp cành liễu vào trong sọt nhỏ, nhẹ nhàng cõng trên lưng, còn A Hoàng thì bình yên, lại béo ú, cũng không sợ nó sổng, thậm chí chạy chưa đến nửa bước.
Phùng thị chậc chậc nói, "Con này là loại thỏ gì, nội chưa từng thấy qua một con thỏ như vậy."
A Lê ôm A Hoàng vào trong khuỷu tay, thỉnh thoảng véo tai và mông, dọc đường đều cong môi.
—
Lúc Tiết Duyên về nhà, A Lê đang ngồi canh lửa bên bếp lửa, trong tay cầm một cái giỏ cũ bị rách, thêm vài chiếc lá tranh vào trong làm tổ cho A Hoàng.
Thỏ lười cùng một đám gà vịt nằm cùng nhau, ở chung rất hòa thuận, nó còn nhỏ, Phùng thị nói cũng vừa tròn một tháng tuổi, trong sân có một con gà trống lông đen mao đỏ, cơ thể phì nhiêu cường tráng chừng một thước rưỡi, hai người nằm sấp cùng một chỗ, trông A Hoàng còn không to bằng mông người ta.
Tiết Duyên khoanh chân đứng bên cạnh nhìn hơn nửa ngày, còn tưởng rằng gà trống kia đã đẻ một quả trứng lông dài.
A Lê nhận thấy động tĩnh bên ngoài, nghiêng người gọi một câu, "Sao không vào, đứng ở đó làm gì? Nhanh rửa tay rồi vào ăn."
Tiết Duyên nhíu mày lại, nhìn cái giỏ mềm mại trong tay nàng, hỏi, "Cái gì vậy?"
"Tổ." A Lê nói, "Khi chàng mới vào cửa, chàng không thấy một con thỏ sao?"
"Thỏ?" Tiết Duyên lặp lại một lần nữa, sau đó xoay người lại nhìn, chàng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cầm gậy lửa chọt gà trống kia một cái, A Hoàng lúc này mới lộ diện.
Chàng lật gậy lại chọc vào mông A Hoàng, ngược lại thích thú, quay đầu lại nhìn A Lê, hỏi, "Ngươi muốn nuôi con này sao?"
A Lê đang đứng dựa vào cửa phòng bếp, nói, "Không được sao?"
"Được." Tiết Duyên nhướng mày, "Con thỏ này nhìn rất ngon, nếu lớn lên một chút, sẽ rất ngon đấy."
A Lê giật mình trong chớp mắt, hỏi, "Cái gì ngon?"
Tiết Duyên nói, "Thịt đó, nếu không thì có thể là cái gì nữa."
Chàng nói với vẻ tự nhiên, xách gậy về phòng bếp, rồi nhấc nắp nồi lên xem bí đỏ đang nấu bên trong, lúc đậy nắp lại mới nhìn thấy bộ dạng A Lê muốn nói lại thôi.
Sắc mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, hồi lâu mới nghẹn ra một câu, "Không thể ăn được."
"Tại sao?" Vẻ mặt Tiết Duyên nghiêm túc nói, "Có thể ăn được mà, có lẽ ngươi chưa từng ăn thôi, thịt thỏ vừa nạc vừa mềm, còn có tác dụng bồi bổ cơ thể nữa.
Làm thịt kho tàu hoặc đem đi nướng là ngon nhất, hấp cũng không phải là không thể, nhưng nếu nguyên liệu không đúng thì sẽ có mùi tanh."
A Lê không biết nên nói gì với chàng cho phải, nàng sợ nếu nói với Tiết Duyên "Ta muốn nuôi con thỏ này để chơi với ta", Tiết Duyên sẽ lập tức đáp một câu, "Hay là đêm nay chúng ta ăn nó đi, thỏ đầy tháng là mềm nhất."
Tâm trạng của Tiết Duyên hôm nay trông không tệ, sau khi rửa tay ngồi trên ghế bên cạnh, chống khuỷu tay lên đầu gối, còn nói nói chuyện phiếm với A Lê.
Chàng nói, "Ngươi không ăn cái này, có phải là do nghe mấy tin đồn không? Nghe nói ăn thịt thỏ, sau này môi sẽ bị nứt nẻ."
Ngón tay của A Lê nắm chặt làn váy, không nói gì.
Tiết Duyên nói, "Tất cả chỉ là những lời nói nhảm thôi, không có thật đâu, ta từ nhỏ đã ăn mấy chục con rồi, bây giờ thì không được ăn rồi."
A Lê cuối cùng không nhịn được, nói một câu, "Ta không thể nuôi sao?"
Tiết Duyên đang bận bóc đậu phộng nhét vào miệng, nghe lời này của nàng, tay run lên nhét vỏ vào miệng, cạch một tiếng nhai nát.
"Nuôi?"
Trong ấn tượng của Tiết Duyên, gà mái dùng để đẻ trứng, gà trống dùng để ấp trứng, còn lợn dê trâu và thỏ đều dùng để ăn.
Vì để thay đổi quan niệm này của chàng, Phùng thị đã lẩm bẩm thật lâu với chàng, cuối cùng miễn cưỡng để Tiết Duyên buông tay.
Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của chàng nhìn A Hoàng, A Lê chỉ cảm thấy ghê rợn.
Vào thời điểm này trong năm, buổi tối vẫn còn hơi lạnh, A Hoàng mới to bằng một bàn tay, khó tránh khỏi sẽ bị đông lạnh ở bên ngoài, nên A Lê đã chuyển cái ổ vào trong phòng, đặt ở góc chân giường đất, sau đó bẻ mấy cây rau diếp dại[1] đã hái khi thuận đường về nhà vào trong giỏ.
Tiết Duyên ngồi xếp bằng ở một bên, nhìn dáng vẻ nàng thật cẩn thận hầu hạ nó, bĩu môi nói, "Ngươi quan tâm nó thế, như đang nuôi đứa trẻ vậy."
A Lê thấp