Lâm Thanh và bà ngoại ôm nhau khóc một hồi, bà ngoại lau nước mắt trước: “Để bà nấu chút nước ấm cho con tắm.”
Lâm Thanh đứng lên, quả thực hiện tại điều cô cần nhất chính là tắm rửa cho thật tốt: “Không cần đâu bà, con tắm bằng nước lạnh là được rồi.”
“Là nước suối núi, lạnh lắm! Con gái đừng tắm nước lạnh.” Bà ngoại run rẩy bước vào bếp.
Phòng bếp thực chất là một cái nhà đất nhỏ xây bằng gạch bùn, Lâm Thanh vội vàng động tay, cô xách hai thùng nước trong giếng lên, đổ vào một cái nồi lớn rồi châm lửa. Trên núi có rất nhiều nhiên liệu tự nhiên, cỏ khô, lá cây và củi, nên lửa rất nhanh đã cháy phừng phừng.
Lâm Thanh làm hết thảy chuyện này, đã nhiều năm rồi cô không có làm qua, nhưng vẫn cứ quen thuộc như vậy.
Bà ngoại sờ đầu cô: “A Thanh, con lớn rồi.”
Lâm Thanh đã ở thành phố S nhiều năm như vậy, trong khoảng thời gian đó bà ngoại đã đến thăm cô vài lần, lần gần đây nhất là tám năm trước, khi đó cô vừa mới tốt nghiệp ra đi làm, vẫn là một cô gái trẻ trung năng động. Lâm Thanh cười: “Dạ, bà ngoại, con đã hơn 30 tuổi rồi.”
“Con phải nhanh tìm một người tốt khác, có biết không?”
Lâm Thanh không muốn nói về chủ đề này. Nhưng cô không thể từ chối lòng tốt của bà. Bà ngoại biết chuyện đã xảy ra với cô từ phía mẹ, cô cũng không biết mẹ đã nói tốt hay bôi xấu mình đến mức nào, nhưng mà cô cũng lười quan tâm đến. Cô cố nặn ra một nụ cười: “Dạ, con biết rồi.”
Mùa hè nấu nước rất mau