Đợi khoảng 5 phút thì quản lý cửa hàng đừng bước tới, tôi cười nhìn bọn họ:- Thật là bất ngờ, không nghĩ tới hôm nay hai vị tiểu thư lại có nhã hứng đến tận cửa hàng của tôi thế này.
Còn chưa chúc mừng Sở tiểu thư như được ra viện đâu.
Tôi còn định cuối tuần này mang sản phẩm mới đến cho hai người lựa chọn thì sẽ đặc biệt chúc mừng đó!Người phụ nữ trước mặt khoảng trên dưới 30 tuổi, cả người toát lên khí chất sắc bén khôn khéo, vẻ ngoài xinh đẹp thành thục, trang điểm có chút đậm, thế nhưng vẫn rất xinh đẹp, quần áo cũng đều là hàng cao cấp.
Tất nhiên, đây cũng là người quen của hai người.Bởi vì Sở Kiều Kiều rất thích túi xách của thương hiệu này, Vậy lên cô bình thường rất hay gặp quản lý của cửa hàng này, tự nhiên gặp nhiều thì sẽ trở nên quen thuộc thôi.Ba người khi nói chuyện xã giao một chút, lúc này Phương Nhã Lan mới nói:- Kiều Kiều sắp quay trở lại trường học rồi, thế nên chúng tôi định mua một chiếc cặp phù hợp với đi học.
Nhân tiện chị cũng mang mấy mẫu túi xách mới lên đây đi,tôi cũng muốn mua mua mấy cái nữa.Chị Trương- quản lý cửa hàng tươi cười càng thêm xinh đẹp, Phương Nhã Lan và Sở Kiều Kiều đều là người hào phóng, họ đã nói như vậy thì tức là lần này chỉ tính riêng hoa hồng thôi chắc cô ấy cũng được không ít.___________Ta là giải phân cách chọn túi vui vẻ(-3-) (•w•)_____________________Cuối cùng Sở Kiều Kiều cũng chọn được bà chiếc cặp để dùng đi học.
Đều là những mẫu mới ra, màu sắc cũng rất đẹp, một chiếc có quai đeo sau lưng nhỏ xinh màu xanh lam, một chiếc quai chéo màu phấn hồng có thêm nơ được thắt bằng khăn lụa và cái cuối là chiếc túi xách tay kẻ ca rô đơn giản.
Bởi vì chỉ là mùa để đi học nên Sở Kiều Kiều không có ý định mua nhiều.
Nhưng chị gái thì lại nhận được khá nhiều, chủ yếu đều là mấy mẫu đơn giản dùng hàng ngày thế nhưng cũng phải phải tầm 7-8 em.Tính tiền xong rồi bước ra khỏi cửa hàng trong sự nhiệt tình của nhân viên cửa hàng.Hai người tiếp tục dạo quanh khu phố mua sắm.
Đột nhiên Phương Nhã Lan dừng lại trước một cửa hàng trang sức.
Sở Kiều Kiều thấy vậy cũng nhìn theo, hoá ra chị gái đang nhìn một đôi vòng ngọc phỉ thúy màu tím rất đẹp, chất ngọc trong suốt, màu sắc đồng đều rất đẹp, mặc dù có chút nhỏ, hơn nữa phỉ thúy tím cũng không phải loại rất cao cấp, thế nhưng không thắng nổi bản thân nó xinh đẹp.
Vậy nên đôi vòng ngọc vẫn được đặt ở nơi bắt mắt nhất của cửa hàng.
Phương Nhã Lan nhìn một lúc rồi kéo tay Sở Kiều Kiều vào trong tiệm:- Tỷ tỷ vẫn chưa mua quà mừng em khỏi bệnh đúng không? Lấy nó làm quà thế nào, thích chứ?Thực ra cửa hàng trang sức là một trong những loại mặt hàng mà Sở Kiều Kiều ít mua nhất.
Bởi vì ba Sở thích ngọc, mà ngọc thì hãy được chế tác thành trang sức nhất, nên ông ấy có rất nhiều cửa hàng trang sức, mỗi lần các cửa hàng nhập được đồ tốt, ba Sở điều sẽ để cô chọn một ít để dùng, còn những loại trang sức khác ba Sở cũng sẽ để người lưu ý mỗi quý sẽ đưa đến cho cô một bộ mới nhất.
Vậy nên cô cũng chẳng cần phải mua trang sức làm gì.Có điều chị gái muốn tặng thì cô cũng rất vui vẻ mà nhận thôi.
Dù sao cô cũng rất thích đôi vòng ngọc đó, đặc biệt đó nó còn xinh đẹp như vậy.
Bước vào cửa hàng, Sở Kiều Kiều mới phát hiện ra đây là cửa hàng trang sức ẩn hình của ba Sở, cũng tức là tài sản tư nhân của ba Sở, tài sản thừa kế tương lai của cô.
Nhìn đám ngọc trong cửa hàng, cô lại không khỏi cảm thán, cho dù người ngoài có nói ba Sở như thế nào, thì ít nhất trên phương diện vật chất, ba Sở cũng chưa từng bạc đãi cô.Các cửa hàng cá nhân của ba Sở không cần biết là