Bị âm thanh ngoài cửa hấp dẫn, Sở Kiều Kiều không nhịn được quay ra hướng cửa tò mò nhìn.
Đó là một nhóm ba nam bốn nữ, trông có vẻ đều không phải hạng người đứng đắn gì.
Tất cả bọn họ đều mặc theo kiểu đàn anh chị, đầu tóc cũng nhuộm đủ mọi màu, trên mặt cả năm lẫn nữ đều trang điểm đến mức không nhìn ra khuôn mặt ban đầu.Chỉ riêng có một cô gái trong số đó trang điểm ăn vậy theo kiểu bình thường, một bộ váy liền màu trắng đi cùng với áo khoác lụa cùng màu, thậm chí còn mang theo chút ngây thơ hồn nhiên trong sáng của thiếu nữ.Trong một đám thiếu niên hư hỏng ăn chơi đua đòi lại lòi ra một bông sen trắng, điều đó lại càng làm bông sen đó đó nổi bật hơn.
Mấy người đó vừa bước vào cửa hàng liền ồn ào muốn nhân viên đến phục vụ bọn họ.
Thực sự là trông giống như chẳng có chút giáo dưỡng nào vậy.Phương Nhã Lan ngồi bên cạnh em gái tự nhiên cũng nhìn thấy đám thanh niên đó.
Cô có chút khó chịu nhíu mày, thế nhưng ngay lập tức lại giãn ra.
Đưa tay kéo kéo em gái ngồi bên cạnh, không định để Sở Kiều Kiều quan sát thêm nữa.
Đối với Phương Nhã Lan, đám người kia giống như tế bào ung thư của xã hội vậy, cho dù còn có thể cứu thế nhưng cô vẫn ghét bọn họ.
Vậy nên cô không hi vọng em gái sẽ bị bọn họ ảnh hưởng.Phương Nhã Lan có chút phiền chán mà ký tên tên vào hợp đồng.
Ban đầu cô còn định chọn lựa thêm chút để tặng người thân, bạn bè.
Mặc dù bọn họ cũng chẳng thiếu gì, thế nhưng đó vẫn là tâm ý của cô, hơn nữa chất lượng ngọc ở cửa hàng này cũng khá là tốt.
Có điều bây giờ giờ lại bị đám người kia phá phá hỏng mất rồi, cô cũng không có ý định ở đây thêm nữa.Sở Kiều Kiều bị chị gái ám chỉ, cũng quay đi không nhìn mấy người kia nữa.
Thế nhưng không hiểu sao cô lại thấy người con gái nổi bật trong đám người kia rất quen.
Thế nhưng cho dù cô có nghĩ thế nào cũng không thể nào nhớ ra đã gặp người đi ở đâu.
Đã không nhớ ra thì không nghĩ nữa, Sở Kiều Kiều cũng thôi xoắn xuýt vấn đề này.Phương Nhã Lan nhanh chóng kí tên rồi thanh toán.
Quản lý mặc dù hơi thất vọng khi Phương Nhã Lan không định mua thêm nữa nhưng cô ấy cũng biết là do có người phá hỏng bầu không khí.
Có điều có thể bán được đôi vòng ngọc kia, cô ấy vẫn vui vẻ không chịu được.
Quản lý tươi cười chuyên nghiệp hoàn thành nốt thủ tục cho Phương Nhã Lan, cuối cùng còn làm cho cô ấy một tấm thẻ thành viên VIP và giới thiệu thời gian có sản phẩm mới với với cô ấy.Phương Nhã Lan cũng rất vui vẻ nhận lấy, cũng bày tỏ ý định lần sau sẽ đến mua tiếp, sau đó còn tự mình tiễn hai người ra cửa.Vốn là Sở Kiều Kiều chỉ cho đây là một bước nhạc đệm không quan trọng.
Thế nhưng lúc hai người chuẩn bị bước ra khỏi cửa hàng.
Thì cô gái váy trắng trong nhóm kia đột nhiên quay đầu nhìn qua hai người.
Vốn cũng chỉ là nhìn qua thôi, ai biết cô ta nhìn thấy Sở Kiều Kiều thì không rời mắt đi nữa, quay ra nhìn chằm chằm cô.Sở kiều kiều tự nhiên cũng cảm thấy có một ánh mắt mang theo địch ý đăm đăm nhìn mình.
Sở Kiều Kiều vừa quay ra thì chạm ngay với ánh mắt của cô ta.
Cô có chút bất ngờ nhưng cũng không hiểu ra sao cả.
Chỉ là có chút khó hiểu nhìn cô gái đó, cảm giác cô ta không được bình thường lắm.
Thế nhưng cũng chẳng chủ ý nhiều làm gì.Có điều, Sở Kiều Kiều định bỏ qua, thế nhưng cô ta lại không định cứ thế mà buông xuôi.
Cô ta xoay người