Vi Hạo thức trắng cả một đêm chỉ để chờ đợi, nhưng mọi thứ hắn nhận được vẫn chỉ nhận được rằng mọi điều ở đó vẫn ổn, Thiên Việt vẫn ổn. Nhưng nhìn vào những bức thư kia Vi Hạo lại chẳng thể tin được những tin tình báo kì lạ kia, rốt cuộc hắn vẫn hạ lệnh, "Tập hợp một vạn binh lính cùng ta đến Sát Diệp. Kẻ nào trái lệnh, chém!"
Lâm Uyên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vi Hạo, biết mình không khuyên được Vương gia, gật đầu lĩnh mệnh. Chưa đầy một canh giờ sau, đội quân Tây Bắc đã được tập hợp đầy đủ, sẵn sàng theo chân chủ soái của họ lên đường. Hắn chẳng chần chờ phút nào, cũng chẳng buồn giải thích lí do với họ, đã hạ lệnh xuất thành.
Đây là lần đầu tiên, tất cả mọi người thấy Vi Hạo lạm dụng quân đội vào chuyện tư, nhưng chẳng ai dám nói gì. Quân lính chịu ơn của Vi Hạo và Thiên Việt, lại được huấn luyện kĩ càng đến mức chỉ thuận theo lệnh của một mình Vi Hạo, hắn sai đâu đánh đó, không hó hé một lời. Bởi bọn họ hiểu rõ một lần, chỉ cần đi theo Vi Hạo, họ chắc chắn sẽ không bao giờ bại trận. Vi Dương cùng Sinh Cát sóng đôi đứng trước cổng thành nhìn Vi Hạo phóng ngựa lao vút đi, bắt gặp nét cô đơn trong bóng dáng của hắn, đều khẽ thở dài. Sinh Cát nói với Vi Dương, "Nhị ca, Vi Hạo ca ca thật sự rất yêu Thiên Việt."
"Ừ, chỉ hi vọng trời không phụ lòng người... Không hiểu sao ta cứ thấy bất an...."
Sinh Cát nghiêng đầu nhìn hôn phu của mình, lắc đầu cười, "Sẽ không sao, Ninh Tướng quân rất bản lĩnh, lại một lòng hướng về Vương gia. Ông trời sẽ không hại người tài đâu. Chàng đừng lo lắng."
Vi Dương nhìn Sinh Cát, miễn cưỡng gật đầu. Nhưng thứ nàng không hiểu lại là nỗi lo trong lòng hắn. Đêm qua Vi Hạo đã triệu hắn vào phủ, nói chuyện cả một đêm, Vi Dương đại khái đã hiểu nguyên nhân của việc đẩy Thiên Việt đi xa như vậy. Lần này Thiên Việt nguyên vẹn trở về thì không sao, nhưng chỉ sợ Thiên Việt có chuyện, e rằng ở Thiên Minh sẽ xảy ra đại chiến. Vi Hạo một khi đã nổi cơn thịnh nộ, e rằng đại huynh của y sẽ lật tung cả đất trời.
Vi Dương đã quyết ý đi theo Vi Hạo đến cùng... nhưng nếu vậy, Sinh Cát phải làm sao? Thôi vậy, đến đâu hay đến đấy. Ít nhất, y phải giữ vững Tây An đã. Chỉ e rằng, sự yên bình này chẳng được bao lâu....
Đoàn người cứ đi, tuyết trắng bay mù mịt cả đất trời.... Vi Hạo không ngờ, hắn quả thật đã đến chậm một bước....
"Vút".... "chát".....
"Vút".... "chát"....
"Ninh Đại tướng quân, ngươi xem người đi. Không phải oai hùng lắm sao? Bây giờ thì đến cả một tiếng cũng rên không nổi nữa rồi! Mau cầu xin gia đi! Gia tha cho ngươi!" Mộc Nhĩ Đề hung ác cầm roi quất vào người cậu, gằn từng tiếng chế giễu.
"Đại Vương, ngài nói gì vậy? Y làm gì còn xin xỏ được nữa? Đã câm rồi! Câm rồi!" Phó tướng của y đứng bên cạnh, châm thêm dầu vào cơn lửa mà mỉa mai không ngớt lời.
"Chắc hắn đang chờ Vương gia của hắn đến cứu đấy! Kỹ nữ thôi mà làm như mình có giá lắm. Hắn đi một tháng trời, có ai tìm hắn đâu? Ha ha ha..."
"Ôi, thế là Vi Hạo tìm được niềm vui mới rồi sao? Bị bán sang tận đây còn tưởng mình quan trọng lắm."
Những tràng cười đê tiện vang lên khắp căn ngục ẩm thấp, tiếng roi vun vút quất vào da thịt vang lên như dội thẳng vào tai làm ai nấy đều phải run sợ.
Thiên Việt bị treo ở đó, hai tay bị căng chặt về hai bên, cái áo trắng và quần đã thấm đẫm máu tươi, tanh tưởi đến đáng sợ. Mái tóc cậu rũ xuống loà xoà, khuôn mặt sưng húp vì bị tát, đôi mắt cũng nặng trĩu đến mức không thể mở lên nổi. Bọn người kia đợi cho những vết thương của cậu đã khô liền vội vàng xé những mảnh vải dính sát vào người xuống, cảm giác như bị lột sống một lớp da khiến Thiên Việt giật nảy lên, đôi mắt trợn ngược, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng "ưʍ...."
Mộc Nhĩ Đề cầm một loại bột thuốc pha loãng với nước lạnh rồi tạt lên người cậu. Trời lạnh lẽo đến mức người ta chỉ muốn đóng băng, lại bị tạt nước lạnh khiến Thiên Việt ngất đến nơi. Bột thuốc bị hoà tan lập tức bám vào vết thương khiến chúng liền da lại như mới, nhưng bù lại mang đến những cơn đau vượt quá sức chịu đựng. Cậu có cảm giác như người ta đang dùng loại kim chỉ may giày đâm xuyên vào da thịt rồi vá víu cậu lại như một miếng da. Thiên Việt nghiến răng cố gắng ổn định biểu cảm của mình, không để mình trở thành trò hề cho bọn chúng.
Đã suốt một tháng nay, hằng ngày cậu đều bị lặp đi lặp lại cái trò hành hạ này. Hai ngày mới được ăn một bữa cơm với toàn cơm thừa, canh cặn khô khốc đến mức chỉ khiến người buồn nôn. Đầu ngón tay cứ bị đâm kim rồi rút ra khiến từng ngón tay tê dại đến mức không cử động được. Cổ họng rát buốt, muốn la hét cũng đã không còn cơ hội nữa.... Người Thiên Việt gầy rộc đi, làn da cũng trở nên bủng beo vì thiếu ánh sáng, đôi mắt cũng trở nên mờ ảo không thấy rõ mọi thứ. Chẳng ai nhìn ra được một Ninh Tướng quân được Vi Hạo nuôi đến tròn trịa trắng trẻo trước kia nữa....
"Chủ nhân.... Việt nhi đau.... người thật sự bỏ rơi em rồi sao?" Thiên Việt cay đắng nghĩ, mọi lời nói của chúng đã dần ảnh hưởng đến cậu, niềm tin của cậu đã lung lay như sắp đổ... Chủ nhân, em sắp chịu không nổi nữa rồi...
Mọi chuyện đều bắt đầu từ lá thư hôm đó...
Sau khi dẹp loạn xong, Thiên Việt được mời vào trong đại doanh trướng uống rượu cùng Mộc Nhĩ Đề và các hạ tướng dưới trướng của hắn. Thiên Việt vốn đã uống sẵn thuốc phòng độc mà Vi Hạo đưa nên không mấy lo lắng, sảng khoái mà uống hết chung rượu này đến chung rượu khác. Dù sao chỉ còn một ngày nữa là sẽ gặp được chủ nhân rồi, lấy lòng người ở đây thêm một chút nữa cũng chẳng sao, sẽ giúp được cho Vương gia của cậu nhiều hơn.
Bình thường tửu lượng Thiên Việt không tốt, Vi Hạo cũng cấm cậu uống. Nhưng đến doanh trại kẻ địch thì lộ càng ít sơ hở càng tốt, nên hắn mới rộng lượng đưa cho cậu một ít thuốc có tác dụng ngăn sự tác động của rượu. Tóm lại là, Vi Hạo đã sớm có thể chữa bệnh dị ứng rượu của cậu nhưng hắn không làm. Hắn không muốn Việt nhi cứ phải dựa vào thuốc men mà sống. Dù sao rượu cũng chẳng tốt cho sức khỏe , kiêng được thì cứ kiêng đi.
Nhưng ai mà ngờ được, càng uống càng đau đầu, dấu hiệu hệt như bị trúng thuốc mê. Đến chung lớn thứ ba thì đầu óc Thiên Việt đã không còn tỉnh táo là bao, nhưng vẫn kịp thời nhìn ra được nụ cười trí trá trên đôi môi của Mộc Nhĩ Đề. Gã phẩy tay ra hiệu, một đám giáp sĩ gươm giáo sáng loáng lập tức lao vào doanh trại nhằm về phía cậu mà chém gϊếŧ, chiến sĩ Tây Bắc vội vàng xông về phía trước định che chắn cho chủ tướng. Ai ngờ bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đã bị người ta gϊếŧ hại mà không kịp đề phòng, cách thức thực hiện y hệt biện pháp mà cậu từng nhìn thấy những người ở Ám Vệ các sử dụng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi đôi mắt nhắm lại, cậu thấy trưởng ám vệ được Vi Hạo cử theo bảo vệ cậu xuất hiện, hướng về phía Mộc Nhĩ Đề nói, "Xin ngài cẩn tuân theo giao ước với Vương gia."
Khi cậu tỉnh dậy thì đã thấy bản thân bị nhốt trong lao tù, mỗi ngày đều bị đánh đập hành hạ không khác gì súc sinh. Bọn chúng còn cho cậu uống thứ thuốc gì đó khiến giọng nói của cậu ngày một nhỏ dần đi rồi mất hẳn. Nhưng dường như chưa đủ thỏa mãn, bọn chúng đều xem cậu như con cá trong chậu mà treo ngược cậu lên ròng rọc rồi thả xuống chậu nước lạnh cóng, chờ đến khi cậu sắp hết hơi mới kéo lên. Lặp đi lặp lại mỗi ngày khiến tình hình của cậu chỉ có tồi tệ hơn.
Tuy thể xác bị hành hạ đau đớn đến mức không còn gì có thể miêu tả được nữa, nhưng thứ làm cậu càng đau lòng hơn là những lời nói mà chúng nói với cậu mỗi ngày. Chúng bảo với cậu, Vi Hạo vì muốn có được bộ sách bí truyền về những liệu pháp y thuật độc nhất trong thiên hạ mà đổi cậu cho bọn họ hành hạ trong vòng một tháng trời. Còn bảo rằng, thuốc giải độc mà Vi Hạo đưa cậu không có chất kháng lại thuốc mê của rượu, nếu không thì chúng làm sao có thể khiến cậu ngất đi được? Thêm vào đó, ám vệ, thuốc phòng độc đều là bí mật riêng của cậu và hắn, không có chuyện người ngoài biết được. Hơn nữa, ám vệ chỉ nghe lệnh trực tiếp từ hắn, hoặc khẩu lệnh của hắn thông qua Ảnh Tử. Đến cả cậu còn chẳng thể ra lệnh cho bọn họ. Vậy chuyện quân lính bị gϊếŧ trước mặt cậu là sao đây? Ai là người ra lệnh được cho ám vệ của Vi Hạo?
Ám vệ trong phủ Vi Hạo đều được uống một loại trùng cổ đặc biệt, nếu có ý làm những chuyện đi ngược lại với mong muốn hoặc cố ý nói dối Vi Hạo sẽ bị chất dịch chúng tiết ra hành hạ tới chết. Không những thế, hàng tháng đều phải uống một loại thuốc được