Để cậu thoải mái một chút, hắn mới cầm hộp gỗ, bảo cậu ra ngoài quỳ lên trên ghế. Vừa nói dứt câu đã thấy khuôn mặt nửa chờ mong, nửa sợ hãi của tiểu nô ɭệ nhà mình. Hắn bất đắc dĩ nhún vai, "Nhanh lên thì ta giúp ngươi. Chần chừ ở đây thì ngươi tự làm".
Thiên Việt tự biết tìm nặng nhẹ, ngoan ngoãn tìm đến cái ghế hắn thường ngồi để uống trà quỳ lên, cả người ghé sát vào thành ghế, hai chân ngoan ngoãn mà tách xa ra hai bên, thấp eo đẩy mông ra phía bên ngoài. Vi Hạo biết tiểu nô nhà mình có thể tự dọn ra tư thế vừa ý mình, nên chỉ chuyên tâm dùng dịch trơn thoa đều lên khắp các hạt ngọc rồi đổ số dịch đó ra một cái chén nhỏ.
Đổ dịch trơn lên các ngón tay của mình, hắn bắt đầu luồn lách vào phía bên trong tràng thịt, dùng ngón tay cọ cọ lên vách thịt ấm nóng, giúp cậu khuếch trương một chút. Một ngón, ba ngón rồi lại năm ngón, liên tục khuấy đảo phía trong cơ thể, vài lúc lại như đùa vui mà ấn lên điểm nhạy cảm nằm tận sâu bên trong, thích ý nhìn tiểu bảo bảo đang nằm mở chân kia hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Nhận thấy việc mở rộng đã đủ, hắn nhẹ nhàng cầm từng viên ngọc trong hộp đẩy vào huyệt khẩu nhỏ bé. Dường như huyệt khẩu vốn đã được điều giáo thành thói quen, nhanh chóng nuốt gọn năm viên ngọc nho nhỏ kia, cũng không quá trướng. Đến viên thứ sáu thì bắt đầu khó khăn hơn. Viên thứ bảy đi vào đã thành mặt nhăn mày nhó, vật nam tính vốn đang cương cứng kia điên cuồng giật lên. Lại đến viên thứ tám, huyệt khẩu như chống đỡ không nổi nữa, cố gắng khép chặt, làm thế nào cũng không đẩy vào hết được.
Thiên Việt run run rẩy rẩy cố gắng nhoài người ra sau chụp lấy bàn tay của kẻ đang nhét đồ vào sau hoa huyệt nhỏ bé, lắc đầu nguầy nguậy tỏ rõ ý van xin. Vi Hạo nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đã bắt đầu trở nên lem nhem vì nước mắt của người kia, cơ hồ là im lặng khóc từ nãy đến giờ, nhìn thật sự vô cùng khả ái, khiến hạ thân của hắn cũng nóng nảy mà cứng lên. Muốn làm cho người này khóc nhiều hơn, muốn làm cho người này trước mặt mình bày ra bộ dáng yếu đuối hơn một chút. Nhưng xét đến cùng, cũng không muốn quá mức cưỡng ép quá mức làm đau người trong lòng.
"Làm sao thế? Đau?", hỏi xong thì bắt gặp ngay đôi mắt uỷ khuất nhìn hắn chằm chằm, phối hợp cùng cái đầu nhỏ ra sức gật gật. Miệng mếu ma mếu máo, "Sẽ rách mất... chủ nhân... đau" nghe thôi cũng đủ khiến tâm hắn mềm nhũn ra rồi. Hắn bất tri bất giác mà quên mất mình vẫn đang phạt người ta, dỗ dành "Sẽ không. Ngươi nhìn xem, vẫn còn thiếu ba viên nữa. Phải làm sao đây?"
"Chủ nhân... đau lắm.... cho em nợ đi, được không?"
"Không! Cái này là ngươi tự mình đổi, ta không ép. Việt nhi, ngươi muốn làm ta thất vọng sao?"_ đến cùng vẫn là hắn biết cậu sợ cái gì nhất, không phải sợ chết, sợ bị phạt mà là sợ hắn không cần mình nữa, sợ hắn thất vọng mà tìm một nô ɭệ khác có thể làm tốt hơn.
Quả nhiên, tiểu nô ɭệ mới giây trước còn khóc lóc không muốn tiếp tục, giây sau đã mím môi vùi mặt vào hai tay, quả quyết nói một câu:"Chủ nhân, nô muốn tiếp tục."
"Ừ, vậy nghe lời ta nói. Cố gắng thả lỏng ra một tí, nào cố lên, thả lỏng thêm một tí. Nâng mông lên cao một chút nữa, chân tách xa ra. Tập trung vào là ổn thôi"_ dùng tay bôi thêm chất bôi trơn lên hai mép của huyệt khẩu cùng viên ngọc, hắn một bên nhắc cậu thả lỏng, bên kia lại thong thả mà bình tĩnh đẩy viên ngọc vào trong.
Vất vả một hồi, viên ngọc mới đi vào trong được, nghiêng đầu đã thấy người kia khổ sở mà cắn môi, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa. "Không được cắn môi, đau thì kêu lên. Hư quá!"
Thiên Việt nhận thấy giọng nói chủ nhân có vài phần không vui thì cả người hơi co rụt lại một chút, lại ngoan ngoãn làm theo. Bàn tay Vi Hạo đột nhiên đưa nhẹ vào bên trong khoang miệng của cậu, lạnh lùng nhả ra một chữ, "Ngậm" rồi lại tiếp tục công việc của mình. Bàn tay chủ nhân nằm ở trong miệng, có đánh chết cậu, cậu cũng không dám cắn xuống, chỉ có thể bất đắc dĩ đem tay thật sự ngậm vào, cưỡng chế chính mình không cắn phải chủ nhân. Cẩn thận dùng môi bọc lại răng của mình, mới khe khẽ ngậm xuống, tận lực tận sức làm cho hắn cảm thấy thoải mái nhất.
Kì thực hắn biết cậu không dám cắn, nên mới đưa tay vào trong để cậu không cắn môi nữa. Ai mà ngờ, người đó đã đau đến khóc lên, vẫn còn tâm tư chiếu cố đến hắn, sợ cắn phải hắn. Dịu ngoan lại ngốc nghếch như vậy, thật khiến hắn muốn đem cậu sủng ái cả đời mà.
Hai viên ngọc cuối cùng chui vào thật sự vô cùng khó khăn, huyệt khẩu tuy đã rất cố gắng thả lỏng, nhưng lần đầu tiên tiếp nhận một lượng lớn dị vật như thế, rất không quen mà liên tục kháng nghị. Xong mười viên cũng là lúc hắn đem tay của mình đi ra khỏi khoang miệng cậu, ngồi xuống ghế, dùng khăn tay qua loa lau đi nước miếng dính trên tay rồi gọi cậu lại.
Thiên Việt khó khăn bò từ trên ghế xuống, đi được vài bước đã có cảm giác những viên ngọc liên tục va chạm trong thành ruột, còn nghe được tiếng chúng va đập với nhau khiến cho khuôn mặt của tiểu Tướng quân đã đỏ lại càng thêm đỏ, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất luôn cho rồi. Chỉ cần khẽ động liền có loại cảm giác chúng va đập với nhau tạo ra tiếng động, khiến cậu chỉ đành cố công mà lết từng bước vô cùng chậm chạp lại gần hắn.
Đưa tay ẵm người dưới đất lên đặt vào trong lòng mình, nhẹ nhàng bảo, "Nghỉ một lát đi" đã thấy người kia tựa vào lòng mình nhắm chặt mắt lại. Hắn biết cậu không ngủ, chỉ là quá mệt mỏi mà dưỡng thần một chút thôi, nên cũng tuỳ ý một tay ôm người, một tay lật sách chăm chú đọc.
Nhưng mà càng nằm càng sai, trong người cậu không hiểu đột nhiên tại sao càng lúc càng nóng phừng phừng, máu nóng toàn thân như vọt về một chỗ khiến vật nam tính dưới thân kia hùng dũng đứng thẳng, càng lúc càng căng trướng ra. Huyệt khẩu đang yên đang lành lại bỗng dưng vừa tê vừa ngứa, cảm tưởng như có hàng ngàn cái lông vũ cứ cọ xát lên hai vách ruột, nhột nhạt đến mức cả người đều có loại xúc động muốn đem cái gì đó thọc vào trong, gãi cho huyệt khẩu chảy máu ra mới thôi.
Vi Hạo cảm nhận được loại thần tình biến hoá giãy giụa lại thống khổ của tiểu nô ɭệ đang được ôm trên người mình, tà ác nhéo nhéo hai nụ hoa đang đứng thẳng trước ngực, khảy khảy vài cái như đang gõ lên dây đàn khiến cho cậu chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, huyệt khẩu lại mỗi lúc mỗi ngứa thêm.
Thiên Việt bị dục hỏa hành hạ, cả người gấp gáp đến nỗi quên mất thân phận mà chụp lấy tay hắn, trong mắt mang theo chút hoảng sợ, "Chủ nhân, nô khó chịu quá..... Cả người đều nóng, tiện huyệt ngứa..."
Hắn dừng việc trêu chọc hai nụ hoa trước ngực của cậu, đưa tay chống cằm, bình bình thản thản thốt ra một câu, "Có thuốc"
"Chủ nhân, van người.... lấy... lấy ra đi... khó chịu quá... nô khó chịu...", điên cuồng mà vặn vẹo trên người hắn, giọng nói toàn bộ đều là cảm xúc gấp gáp và nài xin. Nhưng dường như mọi thứ cũng chẳng thể đả động được một tí gì đến quyết định của hắn, chỉ tay vào cái đồng hồ cát không biết xuất hiện ở trên bàn tự lúc nào, dứt khoát nói một câu nghiêm túc, không cho phép bất kì ai có thể chống đối: "Đợi nó chảy xuống mới được lấy ra. Ngồi yên!". Mạnh bạo vỗ lên cánh mông đã sớm sưng phù chịu không nổi vài cái cho đến khi tiểu nhân nhi bị ăn đau mà học ngoan, cam chịu tựa vào lòng hắn thút tha thút thít mới dừng lại. Dường như chẳng mấy để ý đến tiếng thở dốc dồn dập vang lên bên tai cùng bối tử đã sớm bị vò cho nhăn nhúm, hắn lại thản nhiên ngồi đọc tiếp quyển sách còn đang dang dở.
Đồng hồ cát cứ chậm rãi chảy trôi, mỗi một giây một khắc trôi qua cứ như là một loại cực hình đối với Thiên Việt. Chủ nhân của cậu, luận tướng mạo, luận võ nghệ vốn chẳng ai hơn hắn. Luận về dùng dược, người hơn được hắn, vốn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà người đó, hiện nay e cũng chỉ có Hoàng đế. Cậu có bị đánh chết cũng không ngờ, chủ nhân lại vận dụng tài năng của mình vào cái loại thuốc chết tiệt này.
Thuốc được chủ nhân bôi vào bên trong, làm cho nhục huyệt nóng ẩm trở nên nhầy nhụa nước, mềm xốp hơn nhưng cũng vô cùng ngứa ngáy. Hai nhũ hoa trước ngực cũng cứng đến mức phát đau lên. Côи ŧɦịŧ dù chịu tầng tầng trói buộc cũng như chịu không nổi nữa mà run rẩy đứng lên, vài dòng dâʍ ɖịƈɦ cố gắng giãy thoát khỏi que ngọc, cứ thế mà trào ra ngoài.
Cứ thế mà vật lộn với kɦoáı ƈảʍ và kiềm nén, cho tới khi cát đã hoàn toàn chảy xuống bên dưới, cậu nghe tiếng chủ nhân vang lên bên tai, tựa như chìa khoá mở ra những chiếc cùm nặng nề trói buộc cậu rất lâu, "Lấy ra đi".
Cậu ngoan ngoãn bò xuống đất, nhìn nhìn vị trí một chút để khi những viên ngọc ra ngoài lại vừa vặn rơi xuống mâm bạc mà hắn để sẵn. Cơn ngứa ngáy và lửa dục càng ngày càng xâm lấn, làm cậu vội vã đè ép vách ruột, cố gắng đẩy những viên ngọc đi ra ngoài.
Lúc nhét vào đã đau, lúc đẩy chúng ra cũng đau không kém, thậm chí là có phần hơn. Lúc chủ nhân nhét vào, là cẩn thận sắp xếp chúng thành một hàng nhất định, hoàn toàn theo thứ tự khiến lỗ thịt không bị banh mở quá rộng. Chỉ là ban nãy cậu không ngừng co rút lại xê dịch cơ thể khiến những viên ngọc vốn không lớn cứ vậy mà chạy tán loạn khắp cơ thể, cứ mỗi lần cậu cố gắng đè ép chúng ra ngoài, lại là vài ba viên chen chúc nơi cửa mình, phải cố gắng lắm mới có thể đẩy ra được. Vô tình lúc này cậu mới phát hiện ra, thuốc mà chủ nhân đưa vào cơ thể làm cho nhục huyệt mềm mại ra, cũng tiết ra không ít nước khiến nó trơn trượt hơn rất nhiều, giảm đi không ít cái đau cho cậu mỗi khi những viên ngọc được đưa ra ngoài. Cậu hàm hồ nghĩ, đây liệu có phải là chút dụng tâm của chủ nhân dành cho cậu hay không?
Ngước mắt lên nhìn, lại chạm phải ánh mắt nóng bỏng lẫn vài phần trông chờ mình làm tốt nhiệm vụ của chủ nhân, cậu lại đè nén chút ít xấu hổ cùng mất tập trung, dồn sức mà tiếp tục công việc của mình.
Những viên ngọc rơi va chạm với mặt kim loại vang lên những tiếng keng keng chát chúa, lớn như thể đâm thẳng vào tai cậu, thể hiện cho cậu thấy rõ sự dâm dật và hạ tiện của mình như thế nào. Chín viên ngọc được đẩy ra bên ngoài xong cũng là lúc cậu như cạn kiệt sức lực, cả người chới với mà đổ sụp xuống thảm lông. Hắn lúc này mới đặt tách trà đang cầm trên tay lên bàn, ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Việt, nâng cậu quỳ dậy tư thế cũ, "Làm sao thế?"
"Chủ nhân....đau quá...đẩy không ra... Cầu xin ngài, giúp nô đi... Giúp nô đi... chủ nhân...."
Vừa nói dứt câu, lại bắt gặp đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mình, không rõ xúc cảm là buồn vui hay hờn giận, liền co rúm lại mà gục đầu xuống đất. Quả nhiên nghe hắn nói một câu gọn lỏn: "Không! Tự làm tự chịu."
Bàn tay nô ɭệ của hắn tội nghiệp mà xoắn xoắn dưới đất, bất lực mà đè ép cơ thịt một chút, ra sức mà co rút lỗ thịt của mình hòng đẩy viên ngọc cuối cùng ra ngoài. Mị thịt đỏ au liên tục bị đẩy ra rồi lại hút ngược vào trong, nhưng viên ngọc nhất quyết ở lì trong cơ thể, không ra là không ra!
Cả người đều là dục hoả khó nhịn, thật sự chỉ thèm khát cái gì vừa nóng vừa lớn hung hăng xỏ xuyên mình. Nhưng cũng tự biết hôm nay, nhả không ra được thì tuyệt đối cũng đừng mơ tưởng chủ nhân sẽ sử dụng thân thể hạ tiện này.
Đột ngột hai bàn tay đang xoắn xuýt dưới nền đất được chủ nhân nắm lấy. Ngài ngồi khoanh chân lại trước mặt cậu, đem hai tay cậu đặt lên vai mình, kéo đầu cậu tựa vào hõm vai, đưa một bàn tay xuống ấn nhẹ vào bụng cậu, ôn nhu chỉ dẫn: "Hít sâu một hơi, dùng sức đẩy ra! Em sẽ làm được. Hít sâu vào.".
Một câu nói ôn nhu, sự tin tưởng của người mình luôn đem lòng yêu thương còn có sức mạnh hơn cả mọi trói buộc và đau đớn trên đời. Dường như dùng hết tất cả sức bình sinh của mình, cậu thét lên một tiếng rồi đẩy viên ngọc kia lao ra ngoài, đánh "cốp" một tiếng thật mạnh khi va chạm với cái mâm.
"Xong rồi đó, Việt nhi thật giỏi nha!"
Hắn đưa tay ôm cả cơ thể ướt sũng như vừa mới vớt từ dưới nước lên của người kia vào trong lòng, rộng lượng mà khích lệ một câu, ôn nhu xoa xoa mái tóc của cậu.
Huyệt khẩu vẫn đang không ngừng ngứa ngáy kia giờ phút này lại đang trống rỗng khiến cậu như muốn phát điên lên được. Vội vàng ôm lấy cổ chủ nhân, mềm nhẹ làm nũng: "Chủ nhân... cho Việt nhi đi... Việt nhi muốn..."
"Muốn? Muốn cái gì?"_ Vi Hạo rõ ràng đã biết còn hỏi, bày ra một bộ dạng vô cùng thiếu đánh xoắn xoắn lọn tóc của người trong lòng, nhất quyết không ép được người này nói vài lời dâm tiện, hắn đổi họ!
Nhưng trong phút chốc, hắn nghĩ là mình thật nên đổi họ rồi....
"Bộp" một tiếng, Thiên Việt không biết lấy đâu ra sức, lợi dụng lúc hắn không kịp phòng bị mà xô ngã hắn từ trên ghế xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, đầy mặt đều là bất mãn. Cái miệng nhỏ khẽ dẩu lên, mày kiếm nhíu chặt lại tỏ vẻ thật sự không vui chút nào, cả cơ thể ngay lập tức đè ép lên người hắn, dùng tay phải đè chặt hai tay hắn lên trên đầu.
Nhanh tay lột phăng y phục của hắn xuống, để lộ ra dưới tầm mắt cậu là cơ thể rắn chắc mị người của Vương gia. Hai đoá hồng đậu lộ ra trong không khí như một món ngon mị hoặc người ta mau thưởng thức cái hương vị mềm mại nơi ấy, nó thu hút tầm mắt cậu, thu hút cái miệng nhỏ vốn chỉ quen hầu hạ cự vật của chủ nhân chậm rãi mút vào. Dường như tìm thấy món ăn ưa thích của mình, cậu liên tục mút lấy nó rồi lại hôn rồi lại mút mạnh, tạo ra những tiếng nước nho nhỏ, như một vòng tuần hoàn mà lặp đi lặp lại.
Hắn nằm ở bên dưới thảm lông trải sàn, cả người bị cậu đè lên, đầu lưỡi đỏ hồng không ngừng hôn liếm khắp nơi trên cơ thể của hắn. Hắn buồn cười nhìn tiểu miêu tinh đang giả đại lão hổ du tẩu trên người mình, im lặng để cậu mặc sức làm càn. Lão hổ hay tiểu miêu gì cũng vậy, đều là vật trong tay hắn mà thôi. Nó muốn chiếm tiện nghi của hắn, đều là hắn cho, chứ không phải nó muốn là đạt được.
Bàn tay thon dài đã bắt đầu không yên phận, di dời từ phía cần cổ của hắn, trượt dần xuống hai đoá hồng đậu trước ngực, vuốt ve nhẹ phần cơ bụng rồi từ từ đi xuống phía dưới kia. Ánh mắt mới lên vẻ thích thú giống như đứa trẻ mới tìm ra được món đồ chơi mới thì "soạt" một tiếng, hắn đã nhanh chóng lật người lên phía trên, ấn ngược cậu xuống dưới thảm.
Dường như là lặp lại cùng một động tác, hai cánh tay thon dài của cậu ngay lập tức bị hắn chế trụ ở phía trên đỉnh đầu. Hai chân bị hắn dùng sức mà đè lên trên khiến cậu dù có làm cái gì đi nữa cũng