Edit: Tema
Beta: Tịch, Đậu
Căn cứ nghiên cứu khoa học bí mật của Liên Bang nằm tại một vùng núi hẻo lánh trên hành tinh Hải Văn, sở hữu kiến trúc mái vòm, tường trắng, thoạt nhìn không có gì nổi bật.
Cơn gió đông lạnh thấu xương thổi rơi tuyết đọng trên ngọn cây, đám tuyết sẽ không tan ra ngay, bởi đây là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm.
Sáng sớm ngày chủ nhật, trong cái thời tiết rét lạnh như vầy, ta hẳn nên ở trong ổ chăn ngủ nướng, hoặc là ngồi đọc sách cạnh lò sưởi ấm áp, hưởng thụ sự yên bình khó có được.
Thế nhưng sáng hôm nay, giấc mộng đẹp đẽ của tiến sĩ Glynn đã bị một vị khách không mời cắt ngang.
Tiến sĩ Glynn giận dữ mở cửa, khi thấy chàng sĩ quan trẻ đang nở nụ cười bên ngoài cửa, lửa giận mới bùng lên lập tức biến thành tiếng thở dài bất đắc dĩ:
– Tôi nói này trung tướng Arthur, chẳng lẽ cục tình báo Liên Bang không có ngày nghỉ hay sao? Rốt cuộc Liên Bang đã trả cho ông bao nhiêu tiền lương một tháng mà ông bán mạng làm việc, đến cả cuối tuần cũng không buông tha cho tôi vậy hả?
Arthur – tên đầu sỏ phá hỏng giấc mộng đẹp của người ta hoàn toàn không biết ngại là gì, y nở nụ cười nói:
- Nếu như ông là người đã có gia đình, hôm nay tôi sẽ không tới đây làm phiền ông, nhưng mà ông chưa lập gia đình, một thân một mình cô đơn lẻ bóng trên ngọn núi hoang vu chả ai thèm ngó đến.
Vào ngày đẹp trời như hôm nay, được người bạn thân là tôi tới ghé thăm, chẳng phải là chuyện rất đáng để ăn mừng ư?
Tiến sĩ Glynn bĩu môi, tài khua môi múa mép của trung tướng Arthur cũng lợi hại như năng lực điều khiển cơ giáp của y vậy, vô cùng ghê gớm.
Từ khi biết nhau trong trường quân đội, họ đã quen thân vài chục năm, tới tận bây giờ Glynn chưa bao giờ đấu võ mồm thắng y, một lần cũng chưa! Tuy vậy, ngày hôm qua Glynn bỗng nhận được mệnh lệnh bí mật của cục trưởng cục tình báo, nội dung của mệnh lệnh đó thật sự khiến anh bất ngờ.
Tiến sĩ Glynn liếc Arthur một cái đầy xấu xa, cười quái dị, nói:
- Chuyện tôi cô đơn một thân một mình chẳng có gì lạ, ông mới lạ đó, thật vinh dự khi được người đàn ông độc thân hoàng kim của Liên Bang tới thăm, mà cho tới giờ, người đàn ông ấy vẫn chưa mảnh tình vắt vai, chuyện này còn lạ hơn ấy chứ!
Arthur nhìn nụ cười khó lòng miêu tả của thằng bạn thân, nhíu mày hỏi:
- Sao ông cười biến thái thế?
Nụ cười của Tiến sĩ Glynn lại càng xấu xa hơn:
- Được rồi, đừng có giả bộ nữa, đến thăm tôi cái cục kít? Hẳn là ông tới lấy loại thuốc có thể biến Beta thành Omega nhỉ? Thượng tướng Otto hạ lệnh rõ ràng, tôi cũng đã biết rồi! Arthur à, thật không ngờ...!
- Không ngờ gì?
- Ầy, bao nhiêu năm qua ông chẳng hẹn hò với ai, hóa ra là vì muốn tìm một Alpha tới đè ông! Chẳng trách có nhiều Omega dễ thương liếc mắt đưa tình thả thính các kiểu mà ông vẫn không mảy may rung động! Nếu để Stafford biết, tên đó chắc chắn sẽ tức đến xanh mặt cho xem!
Stafford chính là đối thủ lớn nhất của Arthur hồi ở trường quân đội, cho tới nay cả hai vẫn cạnh tranh với nhau, không ai nhường ai.
Stafford xuất thân từ gia đình có truyền thống quân đội, gen cao quý, là một nam Alpha theo chủ nghĩa Sô-Vanh*, thế mà lại nhiều lần bại dưới tay Beta Arthur, cả đời gã luôn cảm thấy đó là một sự sỉ nhục, tuy vậy, gã vẫn chẳng thể thắng được Arthur.
Nếu để cho Stafford biết Arthur đã biến thành một Omega, không biết gã sẽ sung sướng tới cỡ nào đây!
- Glynn Nicolas, ông phun thêm một câu nữa ra xem!?- đôi mắt xanh biếc của Arthur nheo lại đầy nguy hiểm, đây là dấu hiệu cho thấy y chuẩn bị nổi giận.
Tiến sĩ Glynn lập tức ngậm miệng, không nhắc tới chuyện này nữa.
Đừng có đùa, thằng nhóc Arthur này không phải dạng vừa đâu, chọc giận y thì chỉ có nước thiệt thôi, hậu quả rất đáng sợ.
Sau khi đùa cho sướng miệng xong, tiến sĩ Glynn đeo kính, hoá thành một nhà khoa học cực kỳ nghiêm túc, mặc dù thượng tướng Otto đã giải thích rõ ràng lí do, nhưng với hành vi tự hủy hoại bản thân của thằng bạn mình, anh vẫn rất lo lắng.
- Arthur, tôi vẫn chưa thủng ra, tại sao ông phải làm thế?!
Arthur không nói gì, chỉ cười đáp:
- Chẳng vì gì cả,tuy tôi là đặc công, nhưng vẫn là một quân nhân của Liên Bang, quân lệnh như núi, phục tùng mệnh lệnh là chức trách của một quân nhân, không được hỏi lý do.
Tiến sĩ Glynn lắc đầu, nói:
- Ông lừa được người khác chứ sao lừa được tôi? Khi nghiên cứu ra loại thuốc này, ngoài ông ra, tôi còn chưa nói với ai đâu, nếu không phải do chính miệng ông nói ra, làm sao thượng tướng Otto biết được?
Arthur không cười nữa, mím chặt môi không trả lời.
- Ông không nói tôi cũng biết, chắc chắn là vì việc năm đó của cha ông, đúng không? Ông muốn báo thù, tôi hiểu, nhưng đây là việc sẽ khiến ông lỡ làng hạnh phúc cả đời, Arthur, ông phải biết rằng, loại thuốc này không có thuốc đảo ngược.
Nếu ông biến thành Omega, cả đời này không thể trở lại làm Beta nữa, đây không phải là chuyện có thể mang ra đùa được đâu!
Arthur thở dài, nói:
- Ông cho rằng tôi muốn lắm chắc? Nhưng ông biết không? Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, tôi có dự cảm, cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm nay sắp đi đến hồi kết rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng biết kết quả thôi.
Ông cũng biết tình trạng hiện giờ của Liên Bang đó, chỉ cần Francois còn là nguyên soái của Đế Quốc một ngày, thì chúng ta mãi mãi không có hi vọng thắng cuộc! Hận nước thù nhà, tất cả những chuyện này khiến tôi không thể không hạ quyết tâm.
Tôi biết đây là một trận cược lớn, làm đặc công bao nhiêu năm, tôi chưa bao giờ nhận nhiệm vụ không chắc chắn như này, nhưng tôi không muốn chịu thua, quốc gia của chúng ta không thể thua được! Dù kết quả thế nào, tôi cũng muốn đánh cược một lần!
- Arthur, ông...!cố chấp vỡi! Đúng là một đứa dở hơi hết thuốc chữa! – Tiến sĩ Glynn lắc đầu bó tay, nhưng anh biết Arthur không phải là người dễ thay đổi, một khi đã quyết định việc gì, y nhất định sẽ kiên trì tới cùng.
- Cảm ơn về lời khen, có phải ông mới quen tôi một sớm một chiều đâu, đáng lẽ ông phải biết tôi vốn là một kẻ như vậy chứ.
– Arthur tỏ ra thoải mái cười cười, y thấy vẻ mặt đưa đám của tiến sĩ Glynn bèn mở miệng trêu chọc:
- Haha, có phải chuyện to tát gì đâu? Chẳng phải chỉ là biến thành một Omega thôi sao? Cơ thể thay đổi nhưng lòng này tuyệt đối sẽ không đổi! Cho dù tôi biến thành một Omega cũng không ai dám động vào đâu! Cho nên, ông cứ yên tâm đi, đừng có