[ABO]– Kẹo Vải (Lệ Chi Đường ABO)

Chương 13


trước sau

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, sinh viên Đại học chính thức đến trường.

Sau khi quan hệ yêu đương được xác lập, Lâu Chỉ bắt đầu không che giấu khát khao chiếm hữu của mình. Hắn lấy cớ xe bus có nhiều pheromone của những Alpha khác, không muốn chúng ám vào người Dư Lệ để lôi kéo anh đi mua xe riêng.

Trước lúc xuất phát, Dư Lệ nhìn Lâu Chỉ bằng ánh mắt đầy hoài nghi: “Anh vừa thành niên, vậy mà đã có bằng lái rồi à?”

Đương nhiên là Lâu Chỉ có. Chẳng những có bằng lái xe, kiếp trước hắn còn là một tay đua xe thứ thiệt. Nhưng hắn sẽ không nói chuyện ấy cho Dư Lệ, chỉ trả lời: “Vừa mới thi xong này.”

Dư Lệ vẫn nhớ trong truyện có nói Lâu Chỉ là người ưa kích thích, thường xuyên lên núi đua xe. Nhưng giờ hai người đã hẹn hò, anh chỉ thấy sợ khi nghĩ tới tình tiết ấy. Loại chuyện nguy hiểm như vậy, nếu Lâu Chỉ gặp bất trắc thì anh biết phải làm sao?

“Xe để sau hãy mua đi, anh mới có bằng, mà em vẫn chưa thi. Anh lái xe em không yên tâm lắm.” Dư Lệ nói.

Lâu Chỉ chiều Dư Lệ đã thành quen, với hắn, lái xe hay không lái xe cũng chẳng có vấn đề gì. Thế nên, hắn đề nghị: “Vậy chúng ta mua một cái xe máy nhé?”

Dư Lệ hơi nhíu mày: “Anh biết chạy xe máy à?”

“Bảo bối, đừng nghi ngờ tôi.” Lâu Chỉ ngậm vành tai Dư Lệ, để từng luồng hơi thở ấm nóng của mình phả lên da thịt đối phương.

“Anh đừng động tay động chân, nói chuyện chính trước đã.” Dư Lệ bị pheromone của người nọ bủa vây, cơ thể bắt đầu mềm nhũn, nhưng lại nhất quyết không chịu thể hiện ra ngoài.

Lâu Chỉ chăm chú nhìn anh, nhưng không phát hiện được gì nên đành nghiêm túc nghe anh nói.

“Cũng không nên đi xe máy, nguy hiểm lắm.” Sau khi cân nhắc đắn đo, Dư Lệ cho ra kết luận.

Lâu Chỉ thăm dò hỏi: “Thế chúng ta đi xe đạp đến trường nhé?”

Tưởng tượng một chút, hắn cảm thấy cũng được. Từ nơi này tới trường học chỉ mất khoảng mười mấy phút đạp xe. Lúc ấy, Dư Lệ có thể ôm eo hắn từ phía sau, quả thực sung sướng miễn bàn.

Dư Lệ mím môi, vài giây sau mới nói: “Mua một chiếc xe máy điện đi. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nhảy ra cũng tiện.”

“…” Lâu Chỉ: “Theo ý em đi.”

Sau đó, hắn theo Dư Lệ đến chỗ bán xe máy điện anh tìm được trên internet.

Ông chủ thấy có khách đến, lập tức tươi cười chào đón: “Hai bạn trẻ đẹp trai muốn mua loại xe nào?”

Dư Lệ đáp lại đối phương bằng một nụ cười đầy khách sáo, Lâu Chỉ đảo mắt nhìn qua hắn, sau đó cho ra kết luận: Beta nam, không có sức cạnh tranh.

“Bảo bối, sao em lại cười với người khác hả?” Lâu Chỉ đi sát sau lưng Dư Lệ, hơi đổ người về phía trước, nói vào tai anh.

Dư Lệ đẩy mặt hắn ra: “Đang ở ngoài đấy, anh đừng quậy. Vừa rồi chỉ là phép lịch sự thôi, anh hiểu không? Đừng ghen bậy.”

Lâu Chỉ cũng không giận, hắn giữ chặt bàn tay đang đẩy mặt mình của người kia, hôn nhẹ lên ngón tay anh.

Ông chủ thấy hai người bám dính lấy nhau liền hiểu rõ, không xông lên lắm lời thêm nữa.

Mấy chiếc xe trong cửa hàng đều thuận mắt, Dư Lệ nghiêng đầu hỏi Lâu Chỉ: “Anh thích cái nào?”

Lâu Chỉ đảo mắt qua một loạt xe điện màu trắng, màu đen, còn cả màu trắng điểm đen, cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng hắn tùy tiện chỉ một cái.

Nhìn theo hướng hắn chỉ tay, Dư Lệ lễ độ cười với ông chủ đang đứng gần đó, lên tiếng: “Ông chủ, phiền anh giới thiệu về chiếc xe này một chút?”

Bấy giờ chủ cửa hàng mới bắt đầu nói chuyện. Cuối cùng, Dư Lệ quyết định mua chiếc xe máy điện màu trắng này. Ngồi trên xe, anh nhìn về phía Lâu Chỉ hỏi: “Lâu Chỉ, anh biết chạy xe máy điện không?”

Thấy người nọ lộ vẻ nóng lòng muốn thử, Lâu Chỉ lập tức ngồi ở phía sau, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, nhẹ giọng đáp: “Không biết, hay là bảo bối chở tôi về nhà đi.”

Dư Lệ nhanh chóng đội mũ bảo hiểm lên, đưa một cái khác cho Lâu Chỉ: “Vậy anh đội mũ lên đi.”

Lâu Chỉ trề môi: “Mũ xấu quá, không đội được không?”

Dư Lệ xoay người, ụp thẳng cái mũ lên đầu hắn. Nhìn ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc của đối phương, Lâu Chỉ lập tức cảm thấy rung động. Hắn cúi đầu, thè lưỡi liếm ngón tay anh.

“Anh là con cún nhỏ đấy à? Không hôn thì lại liếm.” Dư Lệ cài quai mũ cẩn thận cho Lâu Chỉ xong, tươi cười nhéo mặt hắn một cái.

“Tôi nhỏ? Bảo bối, em còn không biết tôi bự cỡ nào sao?” Lâu Chỉ vươn người muốn cắn anh: “Hửm?”

Dư Lệ đẩy hắn ra: “Đừng có giở trò lưu manh khi ở bên ngoài.”

Sau đó, bọn họ bắt đầu cưỡi xe máy điện về nhà. Dù xe chạy không nhanh, nhưng Lâu Chỉ vẫn ra sức ôm chặt vòng eo Dư Lệ.

“Lâu Chỉ, em cảm thấy anh thay đổi thật nhiều.” Tiếng gió đưa giọng nói êm đềm của Dư Lệ lọt vào lỗ tai Lâu Chỉ.

Hắn tựa cằm vào vai người kia, hỏi: “Tôi thay đổi thế nào?”

“Lúc chưa hẹn hò, em thấy anh vô cùng lịch thiệp và nhã nhặn.” Dư Lệ nở nụ cười: “Nhưng giờ em phát hiện nhận định của mình lúc trước hoàn toàn sai.”

Vòng tay đang ôm eo Dư Lệ của Lâu Chỉ bỗng nhiên thắt chặt, ánh mắt hắn cũng dần tối đi. Sau khi chính thức bước lên con đường yêu đương cùng người nọ, chiếc hộp Pandora đại diện cho mặt trái tâm hồn của hắn liền bị mở ra, những suy nghĩ, những hành động tiêu cực cũng mất khống chế và bộc lộ triệt để, không thể che giấu được. Chúng đều là bản tính đã thấm vào máu thịt của hắn từ lâu, giờ đây được phơi bày trọn vẹn trước mặt người mình tin tưởng nhất.

Lâu Chỉ không hé răng nửa lời. Dư Lệ cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói mãi không dứt: “Em thấy anh cực kỳ nhỏ mọn, y hệt vua giấm, không mở một cửa hàng bán giấm cũng đáng tiếc ghê cơ.” Ngừng một chút, anh lại nói: “Ở trước mặt em, anh ngày càng giống đứa nhỏ năm nào, tuy trông có vẻ hung hăng, nhưng thật ra là vừa ngây thơ lại vừa bá đạo. Lâu Chỉ, anh vẫn còn là một bạn nhỏ sao?”

Ánh mắt Lâu Chỉ chậm rãi sáng lên như bình thường, hàng mi dài khẽ rung, hắn nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, tôi là bạn nhỏ của em, không được à?”

Dư Lệ dùng tay trái nhéo nhẹ đầu ngón tay của người kia, cười cong cả mắt. Anh nói: “Được chứ, bạn nhỏ Lâu.”

Nhân dịp có xe mới, Dư Lệ quyết định chở Lâu Chỉ lượn một vòng phố rồi mới về nhà. Sau khi cất xe gọn gàng, tay anh lập
tức bị hắn nắm chặt.

“Không ôm eo thì lại dắt tay.” Dư Lệ cù lòng bàn tay hắn, nói: “Bạn nhỏ Lâu à, bạn thật sự không chịu rời khỏi tôi dù là một bước.”

Lâu Chỉ nở nụ cười: “Đúng vậy, anh Lệ. Giờ anh mới biết hả?”

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Quốc khánh, hai người đều có tiết. Lâu Chỉ xuống lầu trước, khi Dư Lệ đi xuống, hắn đã ngồi vững trên yên xe. Chân hắn rất dài, ngồi xe máy điện sẽ hơi khó chịu, song vẻ mặt hắn vẫn rất bình thản. Thực ra, ngoài lúc chuyện trò cùng Dư Lệ, hắn ít khi để lộ cảm xúc trong lòng.

“Anh chở à?” Dư Lệ cầm chiếc mũ bảo hiểm để sẵn ở yên xe lên, hỏi.

“Hôm qua em chở tôi, hôm nay tôi sẽ chở em.” Lâu Chỉ vươn tay giúp người kia cài quai mũ: “Bảo bối, tôi có thể không đội cái này không?”

Dư Lệ cười với hắn, phủ định: “Không thể.”

Tốc độ của xe máy điện không cao, gió sớm thổi lên mặt thật là thoải mái. Dư Lệ một tay ôm cặp, tay còn lại bám áo người kia.

“Bảo bối, tôi có thể chạy quá 30km/h không?” Ngoài xe đạp ra, Lâu Chỉ chưa từng chạy loại xe nào chậm đến thế. Đã thế, Dư Lệ lại luôn nhấn mạnh “an toàn là số một”, nhất định không cho hắn vít mạnh ga.

Dư Lệ tựa vào lưng Lâu Chỉ, đáp: “Chẳng phải anh đã chạy quá 30km/h rồi đấy à?”

Lâu Chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, xác định người kia vẫn đang tựa đầu lên lưng của mình, giọng nói lập tức lộ ra vài phần kinh ngạc: “Bảo bối, sao em biết?”

“Đương nhiên là lừa anh rồi.” Dư Lệ nở nụ cười: “Đừng chạy nhanh như vậy, nếu gặp chuyện chẳng lành thì biết tính sao?”

Kiếp trước, Dư Lệ chưa bao giờ chạy xe quá 30km/h. Vì tai nạn giao thông xảy ra rất nhiều, nên anh thà đi sớm một chút chứ tuyệt đối không muốn phải vội vàng tranh thủ từng phút từng giây.

Lâu Chỉ nắm nhẹ ngón tay đang bám trên áo mình của người kia, nói: “Tôi sẽ vĩnh viễn không để em gặp chuyện chẳng lành.”

Nghe được lời ấy, Dư Lệ cảm thấy lòng mình chợt nóng lên. Anh nghiêng mặt cọ cọ lưng Lâu Chỉ: “Em tin anh.”

Phòng học của hai người không ở chung một tòa nhà, nên Lâu Chỉ đưa anh đến cửa rồi mới quay đầu, đi về lớp học của mình. Lúc xuống lầu, một Omega đi lướt qua người hắn. Ánh mắt Lâu Chỉ tối sầm nhưng đầu vẫn không hề ngoảnh lại.

Lưu Lật thấy Lâu Chỉ đi thẳng xuống cầu thang mà không quay lại nhìn mình dù chỉ một lần, nhíu lông mày, thầm hỏi trong đầu: “008, cậu bảo hắn thích pheromone có mùi ngọt cơ mà?”

“Tư liệu cho biết Lâu Chỉ thích pheromone ngọt, có lẽ pheromone của kí chủ vẫn chưa đủ đậm.”

“Thôi bỏ đi, còn cách nào khác để khiến Lâu Chỉ chú ý không?” Lưu Lật không mở miệng mà hỏi thầm bằng suy nghĩ.

“Điểm tích lũy của ngài đã đủ để đổi một thẻ kỹ năng. Ngài có thể xem ký ức của Lâu Chỉ thông qua thẻ kĩ năng này.”

“Toàn bộ ký ức hả?” Lưu Lật vừa chào hỏi bạn học, vừa đi tìm một chỗ ngồi.

“Xin lỗi, điểm của ngài chỉ đủ để xem đoạn ký ức mà Lâu Chỉ ấn tượng nhất thôi.”

“Vậy đổi đi.” Lưu Lật hơi tiếc số điểm này, nhưng để bám lên người Lâu Chỉ, cậu ta cần bất chấp mọi thủ đoạn.

“Tôi thấy Lâu Chỉ khó tiếp cận hơn Chu Mạnh nhiều, sao tôi lại phải tiếp cận hắn chứ?” Đây là vấn đề Lưu Lật hết sức tò mò.

“Vì nhiệm vụ cuối cùng của kí chủ là giết chết Lâu Chỉ.”

Lưu Lật ngây ngẩn cả người. Vừa rồi cậu ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ Hệ thống 008 lại trả lời như thế. Đơ ra chốc lát, cậu ta mới tiếp tục thắc mắc: “Tại sao?”

“Vì Lâu Chỉ là nhân vật phản diện của bộ truyện này. Nếu không giết hắn, ngài và Chu Mạnh sẽ mất đi tất cả.”

“Chẳng phải cậu nói tôi là nhân vật chính à?”

“Chỉ có hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được giao, ngài mới có khả năng nắm giữ vai trò nhân vật chính của mình.”

Lưu Lật biết thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết. Từ lúc có ý thức, Hệ thống đã ở trong đầu cậu ta, nhưng phải chờ thời gian trôi qua cũng như tuổi tác tăng dần, cậu ta mới biết sự thật về thân phận của mình và nơi mình đang sinh sống.

Khoảng một năm trước, Lưu Lật biết Chu Mạnh là con cưng của thế giới này nên đã lợi dụng Hệ thống để vào học ở đây và thuận lợi kết bạn với hắn vào hôm khai giảng. Cách đây một tuần, cậu ta nhìn thấy Lâu Chỉ ở bến xe, sau đó Hệ thống liền tuyên bố nhiệm vụ tiếp cận Lâu Chỉ. Khác với Chu Mạnh, Hệ thống có rất ít thông tin về Lâu Chỉ, ngoài tuổi tác, giới tính và việc thích pheromone có vị ngọt ra thì chẳng còn gì khác. Hệ thống giải thích do tác giả miêu tả Lâu Chỉ quá ít nên không lấy được nhiều thông tin hữu ích.

Nhân vật của Lưu Lật có gia thế không tồi, nhưng so với hai nhà Chu, Lâu thì vẫn kém xa. Bản thân Lưu Lật có tham vọng trèo lên đỉnh của thế giới này. Hệ thống từng nói, chỉ cần là nhân vật chính, cậu ta sẽ dễ dàng nắm được tất cả những gì mình muốn trong lòng bàn tay.

“Tôi biết rồi.” Đáy mắt lóe ra một tia sáng lạnh lẽo như băng, Lưu Lật nói: “Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Cậu ta muốn vươn tới đỉnh cao, là người đứng trên tất cả mọi người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện