Có lẽ là bởi vì A Ngọc thường ngày quản lý nghiêm khắc, Lục Dương cũng là dưỡng mãi thành quen, nói chuyện không nhanh không chậm, tối nay ở nhà Hạ Phỉ ăn đồ ăn vặt nửa đêm giống như được giải thoát cho bản thân, há to mồm nhai.
Trong khi ăn, nó còn hỏi Tạ Thư Diễn về đứa bé, từ lúc nào sinh, sinh bao nhiêu đứa, đúng là con của Khôn Tử.
Rất có thể nói, đem Tạ Thư Diễn á khẩu không trả lời được, anh hướng Hạ Phỉ mấp máy miệng, còn Hạ Phỉ hận không thể đem nó kéo thành anh em kết nghĩa.
Cho đến khi bữa ăn nhẹ nửa đêm kết thúc, tiểu gia hoả cháo đủ cơm no, gật gà gật gù buồn ngủ, Hạ Phỉ mắt nhìn thời gian đã không còn sớm, một tay nâng Lục Dương lên vai một tay dẫn Tạ Thư Diễn bước vào phòng ngủ.
Hai người bọn họ đứng ở ngoài cửa phòng ngủ chính, Hạ Phỉ siết chặt đầu vai, không nỡ để Tạ Thư Diễn đi, cũng không biết làm sao để người ta ở lại.
“Thằng nhóc này nói nhiều như ba nó vậy.” Hạ Phỉ dấu diếm dấu vết đem nội tâm quẫn bách nói với Tạ Thư Diễn “Bình thường ở nhà, đoán chừng A Ngọc không cho nó nói chuyện.
Như thế nào vừa đến đây liền bắn liên hồi, cùng người ba hoa cũng chỉ là đồng ngôn vô kỵ* Thầy Tạ, em đừng để trong lòng"
(*): Có nghĩa là trẻ em ngây thơ và trung thực, ngay cả khi chúng nói những lời không may mắn, không cần phải trách chúng.
Tạ Thư Diễn nắm chặt tay nắm cửa, không trả lời, ngượng ngùng không giải thích được, giống như mật ong đặc sệt dính trong cổ họng, rầu rĩ, mạnh mẽ mà hít vào một hơi liền mang theo khí tức ngọt ngào.
“Ngủ ngon?” Thấy Tạ Thư Diễn không lên tiếng, Hạ Phỉ thăm dò nói ra câu ngủ ngon, Tạ Thư Diễn nhẹ gật đầu, Hạ Phỉ sao có thể can tâm, nhanh mắt đem cổ tay người ta nắm lại.
Tạ Thư Diễn ngạc nhiên nhìn hắn,"Sao vậy?"
Kỳ thật chỉ cần có thể đứng với Tạ Thư Diễn một chỗ, chỗ nào cũng được, tối nay không được đi khách sạn nước nóng cũng không khác gì nhau, Hạ Phỉ chính là kiềm lòng không được, cách một bức tường vẫn là nóng ruột nóng gan, muốn nói chuyện với Tạ Thư Diễn thêm một chút.
Hắn thực sự sợ Tạ Thư Diễn không để tâm đến lời nói của Lục Dương, những sự việc này đều có thể cân nhắc, chỉ cần nội tâm Tạ Thư Diễn còn nghĩ đến hắn, hắn coi như vẫn còn một tia cơ hội.
“Ừm” Hạ Phỉ cười khan một tiếng, hắn là một người da mặt dày như vậy, ý tứ cũng không có, anh sẽ trả lời thế nào đây? Có chuyện gì? Đương nhiên là hắn chỉ muốn cùng Tạ Thư Diễn nói chuyện.
Thật sự là không có tác dụng, lại nghĩ hắn đùa giỡn lưu manh, cùng lắm thì bị em ấy đánh cho tơi bời.
Ý đồ xấu của Hạ Phỉ cũng chỉ lóe lên trong đầu, hắn lớn mật hành động thì cũng chỉ là dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay Tạ Thư Diễn, "Không có việc gì, em ngủ ngon nhé."
Hắn muốn giữ cảm giác nhột nhột của Tạ Thư Diễn trong lòng, lại để cho Tạ Thư Diễn cả đêm không thể nào quên được.
Hạ Phỉ làm được, cũng chỉ là hành động lơ đãng, vậy mà Tạ Thư Diễn nhịn không được lại để ý vô cùng.
Thằng đến khi Tạ Thư Diễn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, mu bàn tay đều là cảm giác được Hạ Phỉ chạm vào.
Cảm giác này là Hạ Phỉ có chuyện muốn nói, cần Tạ Thư Diễn hỏi.
Tạ Thư Diễn trở mình, lại nhìn đứa bé đang ngủ say bên cạnh, dùng ngón tay xoa xoa má đứa bé, da thịt căng mọng và trơn bóng làm người ta yêu thích không muốn buông tay.
Người ta nói omega yêu thích trẻ con là bẩm sinh, nhưng trước đây Tạ Thư Diễn cảm thấy rất bình thường, có lẽ vì đi dạy học.
Anh tiếp xúc với nhiều học sinh, và trong thâm tâm anh ý nghĩa của hài tử còn là một phần trách nhiệm.
Cho đến đêm nay thì khác, chỉ là một tiểu viên thịt nhỏ như vậy, nhưng nó lại chạm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim anh.
Nếu là ba alpha của đứa trẻ, anh chỉ có thể nghĩ đến Hạ Phỉ, nếu có một đứa con thì Hạ Phỉ sẽ như thế nào?
Mối quan hệ giữa alpha và omega giống như chim và cây vậy.
Chim khao khát tự do và khoảng cách.
Trong khu rừng rộng lớn, chúng có quyền chọn loài cây chúng muốn sống.
Đương nhiên lời cáo biệt của chúng cũng có thể im lặng, mà cây thì bất đồng, bọn chúng mang lòng chờ đợi, chờ đợi suốt cuộc đời.
Đây là quy luật tự nhiên, là nhược điểm mà không omega nào có thể chống lại được, dù họ có giành bao nhiêu quyền lợi cho omega và nỗ lực bình đẳng đến đâu thì họ cũng sẽ không bao giờ có thể vượt qua alpha về mặt sinh lý.
(Y như phụ nữ thôi =)))
Hạ Phỉ chưa bao giờ lạm dụng quyền lựa chọn, trong tâm trí của Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ chưa bao giờ là người không thể chịu đựng được, thậm chí hắn còn là một người tốt về mọi mặt, vì vậy hắn sẽ là một alpha tốt và một người ba tốt.
Rõ ràng là một đêm ấm áp, nhưng Tạ Thư Diễn lại mắc chứng mất ngủ, anh vùi đầu vào gối, ôm chặt chăn bông, ngửi ngửi mùi pheromone còn sót lại trên đó.
Của Hạ Phỉ.
Sáng hôm sau, thời điểm Khôn Tử gõ cửa, Hạ Phỉ vừa tỉnh dậy, liền ôm Lục Dương đang buồn ngủ đi mở cửa, thấy rõ người đến là Khôn Tử, Hạ Phỉ ngáp một cái, "Sớm như vậy a..."
"Tối nay em còn việc khác phải làm, e rằng không rảnh."
“Đi rửa mặt đánh răng đi.” Hạ Phỉ đặt Lục Dương trên mặt đất, xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Vào ngồi một lát?"
Khôn Tử thần sắc vội vàng, "Thôi khỏi ca, ông bà Lục Dương đã sớm đến, em còn phải đi bệnh viện."
Vào nhà phải cởi giày, Khôn Tử chỉ có thể đứng ở cửa nhìn Hạ Phỉ bận việc, cúi đầu bên chân là bốn đôi giày, hai đôi trẻ em, hai đôi người lớn.
mỗi đôi giày đều có kích thước khác nhau.
Khôn Tử hướng phòng khách đánh giá một hồi, cũng không thấy có ý tứ gì khác, "Anh..."
Vừa mở miệng thì Lục Dương rửa mặt xong liền chạy về phía hắn, "Ba ba"
Hạ Phỉ đem đồ vật đưa tới cửa, "Đứa nhỏ còn đang ngủ, tôi sẽ ôm nó ra."
Dứt lời, Hạ Phỉ quay người bước vào phòng ngủ chính, không những đứa trẻ vẫn đang ngủ mà còn có cả Tạ Thư Diễn.
Biết rằng chất lượng giấc ngủ của Tạ Thư Diễn không cao, Hạ Phỉ rón rén bế đứa trẻ ra tiện tay đóng