Hắn bí mật vụng trộm hỏi Tạ Thư Diễn, "Chúng ta thực sự kết hôn sao?"
Tạ Thư Diễn cũng không trì hoãn, nửa ngày sau mới đáp: "Kết, nếu không cha tôi nhất định sẽ không đồng ý."
Kết hôn là vì trách nhiệm, hai người bọn họ định ra cái hiệp nghị sau hai năm không có con và không có tình cảm thì ly hôn, nhưng việc này ngoại trừ Hạ Phỉ và Tạ Thư Diễn thì không ai biết rõ.
Vốn tưởng rằng không có cảm tình, vậy mà tình cảm cứ thế đến hoặc là hắn đánh giá thấp Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn ra đi một cách dứt khoát, nói với Hạ Phỉ rằng cho dù bọn họ ở bên nhau lâu như vậy không thích hợp vẫn là không thích hợp.
Hạ Phỉ không biết bọn họ là người may mắn hay xui xẻo, Tạ Thư Diễn sức khỏe rất kém, hắn cùng với Tạ Thư Diễn trải qua ba kỳ phát tình, cũng không thể khiến Tạ Thư Diễn mang thai.
Nội tâm thiêu đốt đến phiền, Hạ Phỉ không còn tâm trạng mà uống, đầu óc hỗn loạn, cố gắng chống đỡ khuôn mặt, phụ hoạ nói: “Nguyên lai, tôi khó chịu nhất là khuôn mặt lạnh lùng của em ấy, cũng không dễ nói chuyện.
Còn cần tôi phải hạ thấp cầu xin em ấy sao? Em ấy cho là tôi không nỡ rời sao? ”
Hạ Phỉ càng nói càng kích động, lảo đảo từ sô pha đứng dậy, "Con mẹ nó, khi tôi chưa kết hôn, có bao nhiêu omega vây quanh tôi? Cái bảo bối phiền phức họ Tạ đó tôi còn không phàn nàn gì.
Cưới tôi thì em ấy lại ủy ủy khuất khuất.
Cả ngày trưng ra vẻ mặt thối cho ai xem?"
Xung quanh náo loạn hết cả lên, nội tâm Hạ Phỉ phản nghịch ngày càng nghiêm trọng, hắn sải bước qua bàn cà phê phía trước, chai rượu cạn bị đập vỡ tan tành, hắn bắt đầu hô: "Dừng nhạc lại! Vị huynh đệ, giới thiệu cho tôi một đối tượng, tôi thích cái dạng gì, mấy ông còn không biết ư? "
Đều nói rằng rượu vào làm to gan lớn mật, nghe được cả một đám anh em hoan hô, Hạ Phỉ càng được tiếp thêm sức mạnh, trước mặt mọi người, hắn lấy điện thoại di động ra bấm số của Tạ Thư Diễn.
Nhạc chuông trong vài giây mà hắn cảm giác dài dằng dặc, khi giọng nói lạnh lùng của Tạ Thư Diễn vang lên ở đầu bên kia, Hạ Phỉ bất thình lình giật mình một cái, hắn đối với Tạ Thư Diễn là vừa yêu vừa hận, cao cao tại thượng.
Hắn là người đã lấy được Tạ Thư Diễn, nhưng không có được trái tim của em ấy.
Mọi người bên dưới duỗi dài cổ chờ Hạ Phỉ nói lời tiếp theo, Hạ Phỉ nói ra đều là lời lớn tiếng, hiện tại hắn đang coi trời bằng vung, hắn cười khan một tiếng, "Tạ Thư Diễn!"
So với âm thanh ồn ào bên chỗ hắn, chỗ của Tạ Thư Diễn quá mức yên tĩnh.
“Em đoán xem bây giờ tôi đang làm gì?” Hạ Phỉ giống như một tiểu hài tử đắc ý, “Tôi uống rượu trong quán bar, em có thể quản được tôi sao? Tôi muốn xem sau này còn ai có thể quản được tôi!"
So với sự cuồng loạn của Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn tỉnh táo dị thường, anh khẽ thở dài, "Anh uống nhiều quá, về nhà sớm chút đi, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy."
Hạ Phỉ không chịu nổi Tạ Thư Diễn mặc hắn như vậy, đứng dựa vào cái kệ, đèn đỏ rượu xanh, thần kinh tê liệt, "Em đừng giả mù xa mưa nói với tôi những cái này.
Tôi đã sớm muốn nói cho em biết, Em con mẹ nó cả ngày đều là vẻ mặt người chết, lão tử nhìn chán lắm rồi.
Tôi với em ở bên nhau 2 năm này, tôi mỗi ngày đều thấy mệt mỏi.
Ây dà, tôi nói cho em biết, mai này tôi sẽ tìm một omega ôn nhu săn sóc, thấu hiểu lòng người, cho em tức chết thì thôi".
Tạ Thư Diễn tức giận đến mức nào thì hắn không biết, Hạ Phỉ hiện tại nhớ tới, chỉ cảm thấy vạn phần mất mặt, hắn không nghĩ là lúc đó mình thất thố đến vậy.
Hắn dường như liều mạng nói với Tạ Thư Diễn là hắn không quan tâm, hắn căn bản không để em ấy trong lòng.
Khi chỉ còn hắn ở nhà một mình, không cần mạnh mẽ chống đỡ cái gọi là thể diện cho người khác xem, không cần tại thời điểm đó cậy mạnh với Tạ Thư Diễn, hắn phát hiện thật ra hắn rất quan tâm, quan tâm cái nhìn của mọi người xung quanh, quan tâm đến sự ra đi của Tạ Thư Diễn.
Hạ Phỉ cả đời này cũng chưa từng xoắn xuýt qua, muốn gọi điện thoại cho Tạ Thư Diễn để xin ý kiến, nhưng hắn lại phải cố níu lại một tia lý trí, hai người kết hôn rồi ly hôn, hắn cũng nên giữ lại thể diện cho Tạ Thư Diễn.
"Tinh tinh" hai tiếng, Hạ Phỉ bị chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ, hắn liếc nhìn màn hình, người gọi có chết hắn cũng không nghĩ tới, thế mà lại là Tạ Thư Diễn.
Đúng kiểu có tật thì mới giật mình*
(*) -Câu gốc là 哪壶不开提哪壶.
Tra lòi con mắt nó ra nồi với niêu...!
“Chậc.” Hạ Phỉ bóp chặt điện thoại, suy nghĩ Tạ Thư Diễn cũng không phải người quái gở, đối phương đều đã chủ động gọi điện thoại đến, hắn không nghe chính là có thể đi mặc váy được rồi, Tự mình chấn chỉnh lại tâm trạng, lầm bà lầm bầm trả lời điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tạ Thư Diễn trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng, "A lô? Anh tỉnh rồi?"
Hạ Phỉ cũng coi như vứt hết mặt mũi, lại muốn cùng Tạ Thư Diễn pha trò, "A, tỉnh rồi."
Tạ Thư Diễn không đề cập đến chuyện say khướt của Hạ Phỉ đêm qua, anh đi thẳng vào vấn đề, "Đồ đạc của tôi chưa mang đi hết.
Quần áo mùa hè vẫn còn trong phòng để đồ."
Hạ Phỉ cảm thấy mình phải giống một lão gia lớn, lúc này không thể cùng Tạ Thư Diễn quái gở, còn nữa chính là, hắn phải khắc phục sự cố thất thố đêm qua.
"Vậy tôi sẽ tìm thời gian để mang sang cho em? Chính em cũng đừng phiền toái bản thân, bình thường em đi dạy không có thời gian."
Tạ Thư Diễn khách khí nói câu cảm ơn, ngay sau đó lại nói: "Tôi chưa nói với hai cha về việc ly hôn, tạm thời trước mắt không nên nói cho họ biết."
Cái này thật khéo làm sao? Hạ Phỉ cũng không dám nói, tuy nhiên cha của Tạ Thư Diễn đối với hắn không hài lòng đủ thứ, nhưng là trong nhà hắn đối với người con dâu Tạ Thư Diễn này có biết bao nhiêu yêu thích.
Hạ Phỉ và ba đều có cái đức tính giống nhau, ba Hạ cảm thấy Tạ Thư Diễn làm thầy giáo, nhu thuận im lặng, là một nghề đứng đắn và nghiêm túc.
Ông còn nói gia đình hắn được tổ tiên phù hộ nên Hạ Phỉ mới có phúc lấy được một thầy giáo như Tạ Thư Diễn.
Ba mẹ của Hạ Phỉ đều coi Tạ Thư Diễn như con ruột của mình, nếu biết hắn ly hôn với Tạ Thư Diễn, ba Hạ có thể sẽ kéo xuống một lớp da của hắn.
“Tôi cũng không dám nói với ba mẹ.” Hạ Phỉ lúng túng nói, “Vậy thì chúng ta vẫn phải giấu diếm sao?"
Hai người với mối quan hệ như hiện tại, gọi ba mẹ có chút không thích hợp,