Ninh Tất nghe được ba chữ "Thật xin lỗi", lập tức quay mặt sang một bên, "Anh thà rằng nói cho em biết...!Anh và Tạ Thư Diễn đã có kế hoạch kết hôn..."
“Thật sự không liên quan gì đến em ấy.” Hạ Phỉ cầm nắm cửa, thực sự muốn mở cửa đi ra ngoài, “Trách tôi cùng cậu thời điểm yêu đương, không có dùng kết hôn làm mục đích"
Trước đó Ninh Tất đã suy nghĩ xem cậu ta và Tạ Thư Diễn hơn thua ở đâu, nhưng hiện tại xem ra ngay từ đầu cậu ta và Tạ Thư Diễn đã không thể so sánh được, Hạ Phỉ không có thích cậu ta nhiều như vậy? Chẳng cần có Tạ Thư Diễn thì cũng sẽ không đi đến cuối cùng với Hạ Phỉ được.
Đôi khi cậu ta bị ám ảnh bởi việc gán cho đối phương cái tên cặn bã, nhưng lại dùng tình cảm quá nhiều để chấp nhận sự thật rằng hai người không đủ thân thiết, và cậu ta chỉ muốn tìm cớ cho sự ám ảnh của mình.
Lời nhắn nhủ Hạ Phỉ cũng nói xong, người là do Tạ Thế Hữu dẫn vào, nhưng lại không thấy bóng dáng Tạ Thế Hữu đâu, Hạ Phỉ đang muốn mở miệng hỏi tại sao lại quen Tạ Thế Hữu, khồn nghĩ tới Ninh Tất mở miệng trước.
“Cho nên, cho dù bây giờ ly hôn, anh vẫn muốn ở bên Tạ Thư Diễn sao?” Ninh Tất trong hai mắt loé lên ánh sáng, “Trước đây là vì trách nhiệm, bây giờ… là vì thích cậu ấy?
Hạ Phỉ không chút nghĩ ngợi, "Đúng vậy, tôi thích em ấy."
Tạ Thế Hữu cũng là hoàng đế không vội thái giám vội* nhìn thấy chú thờ ơ, liền thúc giục: "Chú, chú còn ngây ra đó làm gì vậy? Hiện tại chúng ta đi vào còn có thể bắt được người, chắc chắn rằng Hạ Phỉ rằng cậu ta vẫn đang nói chuyện với tiền nhiệm của mình, vừa vặn hỏi chút chuyện về việc ly hôn, có phải hay không có dính líu với người yêu cũ từ lâu rồi không? Cháu đã nói trước đó rằng Hạ Phỉ trông không nghiêm túc lắm a...!Chú xem, ra loại sự tình như bây giờ!"
(*) Đương sự chưa gấp mà mình đã gấp
Mặc dù đối với Hạ Phỉ nghìn cái không hài lòng, Tạ Hằng cũng không muốn nghe Tạ Thế Hữu thêm mắm dặm muối, ông nhìn Chương Tuần một cái, "Gọi cho Diễn Diễn xem có chuyện gì xảy ra."
"A, bây giờ gọi điện thoại làm gì vậy! Hai người đều ở bên trong.
Hỏi thẳng Hạ Phỉ không phải tốt hơn sao? Khi tiền nhiệm rời đi, cậu ta sẽ tới không chịu thừa nhận..."
Tạ Hằng trừng mắt nhìn Tạ Thế Hữu, và Tạ Thế Hữu lập tức im lặng, "Cậu nói to thêm chút nữa đi, để cho tất cả mọi người đều biết."
Tạ Thế Hữu tức giận bất bình, hắn ta dĩ nhiên muốn huyên náo mọi người đều biết, hắn ta chính là muốn nhìn Hạ Phỉ xấu mặt, bằng không khó lòng tiêu mối hận thù.
Chương Tuần tránh đi hai người và gọi vào số điện thoại của Tạ Thư Diễn, "Diễn Diễn."
"Ba."
"Con Xin nghỉ phép rồi đến nhà hàng Hạ Phỉ"
Tim Tạ Thư Diễn chùng xuống, anh luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành đã xảy ra, anh vô thức hỏi: "Có chuyện gì vậy? Gấp lắm sao?"
Chương Tuần thở dài, đều muốn nói với Tạ Thư Diễn vài câu nhưng lại nuốt xuống, "Đến đã rồi nói sau nhé con."
Nhìn phản ứng của chú mình, Tạ Thế Hữu sốt ruột, "Chú à, chú đây không phải lại để Tạ Thư Diễn cùng Hạ Phỉ giải quyết với nhau sao? Hai người bọn họ ly hôn biết rõ tình huống, không phải lại muốn giấu diếm sao?"
Muốn nói xấu việc trong nhà không thể truyền ra ngoài, có thể việc con cái ly hôn bố mẹ không biết rõ ràng, Tạ Hằng không nói một lời, bình tĩnh đi vào nhà hàng.
Tạ Thế Hữu, người đang xem náo nhiệt, vui mừng khôn xiết, vội vàng đi theo, đúng lúc đụng phải Ninh Tất cùng Hạ Phỉ trong phòng đi ra.
Hạ Phỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bố vợ mình, theo sau là một Tạ Thế Hữu, trong nội tâm thầm kêu không ổn, nói chuyện cũng không có sức lực: "Bố...!hai người sao lại tới sớm như vậy..."
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Hạ Phỉ bất ngờ đổ chuông, hắn liếc thấy ID người gọi, đó là Tạ Thư Diễn.
Tạ Hằng chỉ vào phòng riêng phương hướng, "Là Diễn Diễn? Không nhận, trước nói chuyện đã."
Những người phục vụ đang làm việc dừng tất cả công việc họ có trong tay và đến xung quanh, Hạ Phỉ vẫy tay với họ, "Đi làm việc cần làm đi."
Cảnh tượng này khá bất ngờ, Tạ Thế Hữu đã nói với trước là mời bạn bè đi ăn tối, hắn ta bối rối và mắc kẹt trong phòng riêng một lúc, phân vân không biết có nên rời đi không.
Tạ Hằng nhìn đi nhìn lại giữa Hạ Phỉ và Ninh Tất, cuối cùng nhìn chằm chằm Hạ Phỉ, âm điệu mạnh mẽ hỏi: "Cậu và Diễn Diễn đã ly hôn?"
Trong phút chốc, hô hấp của Hạ Phỉ như ngừng lại, trong đầu có vô số lời bào chữa và dối trá, nhưng giống như bị ai đó nhéo cổ không nói ra được.
Tạ Thế Hữu đời này chưa từng thấy qua Hạ Phỉ kinh ngạc như vậy, thật muốn khoa tay múa chân, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.
"Chú à, bình thường Hạ Phỉ miệng hắn lợi hại như vậy, bây giờ không phản bác lại, không phải thừa nhận thì là gì!"
Phản ứng của Hạ Phỉ đã trực tiếp xác nhận sự thật rằng hắn và Tạ Thư Diễn đã ly hôn, nhìn Tạ Thế Hữu đang thổi lửa, Hạ Phỉ hận không thể ném hắn ta ra ngoài.
Ninh Tất đứng ở cạnh cửa, "Ý anh là gì? Hạ Phỉ, anh ta không phải bạn của anh sao? Gia đình anh vẫn chưa biết chuyện ly hôn của anh sao?"
Tạ Thế Hữu mang thù, nghe xong lời này của Ninh Tất, đem lời Hạ Phỉ mắng hắn ta lần trước trả về "Ai là người nhà của nó.
Nó họ Hạ tôi họ Tạ"
“Con mẹ nó mày.” Hạ Phỉ bước tới và nắm cổ áo Tạ Thế Hữu.
Trước khi nắm đấm của Hạ Phỉ rơi xuống, hắn đã bị Tạ Hằng chặn lại.
"Được rồi, Hạ Phỉ, tôi hỏi anh đã ly hôn với Diễn Diễn phải không?"
Trên cổ Hạ Phỉ nổi lên gân xanh, hắn từ từ buông Tạ Thế Hữu ra, "Bố...!chuyện này..."
"Anh đừng ấp a ấp úng, anh không muốn nói, vậy chờ Diễn Diễn tới."
Điện thoại không có ai tiếp, Tạ Thư Diễn cũng không gọi lại, anh xin phép chủ nhiệm, bắt taxi đi thẳng đến nhà hàng, vừa bước vào cửa phục vụ liền biết Tạ Thư Diễn vội vàng chào hỏi "Bà chủ, lão bản, họ đang ở trong phòng riêng đó, cũng không biết là chuyện gì."
Tạ Thư Diễn mở cửa phòng riêng, người trong phòng riêng đều nhìn về phía