Vừa lấy kính ra, Tạ Thư Diễn dựa vào không thể nhìn rõ, có chút vò mẻ lại sứt, đặc biệt là sau khi nghe được câu trả lời của Hạ Phỉ, anh cắn quai hàm có chút run rẩy, cổ họng không ngừng phát ra tiếng như động vật nhỏ.
Hạ Phỉ không phải ý chí sắt đá, Tạ Thư Diễn rõ ràng thích hắn, thích hắn tại sao lại ly hôn? Ly hôn thì cũng coi như xong, tại sao còn không để ý đến hắn.
Lần đầu tiên anh không có đi ôm Tạ Thư Diễn, uốn cong ngón trỏ và đỡ trán của Tạ Thư Diễn, hắn dùng một chút lực.
Đây là lần tiếp xúc thân thể duy nhất giữa hắn và Tạ Thư Diễn, nói chuyện cũng khách khí lớn, làm một bộ hôm nay Tạ Thư Diễn không nói rõ ràng sẽ không bỏ cuộc.
"Vì cái gì trốn tránh anh?"
Giọng điệu chính trực của Hạ Phỉ làm Tạ Thư Diễn muốn khóc, né tránh ngón tay của Hạ Phỉ, muốn ẩn thân, dưới ánh mắt sáng rực của Hạ Phỉ, anh chỉ có thể ôm gối bất lực.
Mọi người đều khóc giống nhau, rất là xấu hổ, lộ ra vẻ mong manh khó có thể thấy được so với lúc bình thường, đặc biệt là Tạ Thư Diễn, ngay cả ánh mắt của anh so với bình thường cũng uể oải rất nhiều, chăm chú nhìn một chỗ không ngừng run rẩy.
"Tôi không muốn...!làm phiền anh...!anh không cần phải giải thích với bố tôi bọn họ...!cùng tôi một chỗ...!không có lừa anh...!anh không có chỗ nào là không tốt...!anh không cần miễn cưỡng đền bù tổn thất cho tôi, cả đời dài như vậy...!Kết hôn...!Phải cùng người mình yêu thích kết"
Bằng không sẽ giống như hai người bọn họ, không có dùng tình cảm làm cơ sở, làm tốt hơn nữa cũng không có kết quả tốt.
Đây không phải là có chút nói nhảm sao? Chính bản thân mà không thích hắn, ly hôn xong cũng có thể trăm phương ngàn kế tiếp cận, vậy Tạ Thư Diễn là có ý gì?
Hạ Phỉ thấp giọng hỏi lại: "Ý của em là nói, em không phải người anh thích, cho nên em không muốn cùng anh một chỗ?"
Tạ Thư Diễn ngừng nức nở, nước mắt chảy dài trên cằm, ướt đẫm đầu gối, có tiếng nói trong lòng anh hỏi, dựa vào cái gì Hạ Phỉ trả đũa?
"Rõ ràng là anh...!Tại sao lại trách tôi?..."
Hạ Phỉ suýt nữa bật cười, "Ai nói với em? Em đã hỏi anh chưa? Có phải anh thích em hay không, anh có tiếng nói cuối cùng không?"
Hạ Phỉ vì cái gì dữ dội như vậy? Vì sao nói hươu nói vượn lại hung dữ như vậy?
Tạ Thư Diễn ngẩng đầu, "Chính anh nói..."
"Anh nói khi nào?"
Liệu anh có phải đưa bằng chứng trước đến trước mặt Hạ Phỉ thì hắn mới thừa nhận nó không? Tạ Thư Diễn hít một hơi thật sâu, "Lần trước khi đi thực tập về...!anh đã nói chuyện với Lục Khôn trong quán rượu...!rằng không thể nào ở lại với em...!vì trách nhiệm...!mà không có cảm tình...!"
"Em đi qua quán rượu?" Hạ Phỉ đã minh bạch tại sao thái độ của Tạ Thư Diễn lại thay đổi đại biến.
Hắn không nhớ mình đã nói gì, nhưng chắc chắn không phải là những gì mà Tạ Thư Diễn đã nói: "Em đều đã đứng ở bên ngoài rồi mà vì cái gì lại không nghe hết?"
Hạ Phỉ xoa xoa mặt, lui về phía sau hai bước, tức giận đến muốn cười.
"Tiền căn hậu quả em đều không nghe sao? Anh nói với Khôn Tử là lúc ban đầu chúng ta tình cờ kết hôn là ngoài ý muốn, em ra về lửng lơ như vậy? Anh nói muốn tái hôn với em, em có nghe được không? Hử?"
Hạ Phỉ nói từng cái, Tạ Thư Diễn đều minh bạch, nhưng anh không thể kết nối thông tin nhận được một cách chính xác, hắn nghẹn lời.
"Em còn không có nghe thấy nội dung sau, tại sao lúc đó không tức giận tiến vào tra hỏi anh? Em lúc đó không hỏi, về sau cũng không hỏi." Hạ Phỉ nhấc cằm Tạ Thư Diễn lên "Tạ Thư Diễn em còn dài miệng cái gì? Anh còn không có khóc a., em ngược lại ủy khuất anh, em nói anh không thích liền là không thích sao? Em có hỏi anh chưa?"
Tạ Thư Diễn nhắm mắt lại không dám nhìn Hạ Phỉ, cũng chưa từng hỏi, trả lời Hạ Phỉ giọng nói rất nhỏ, "Em không dám..."
Hạ Phỉ thực sự không muốn chỉ trích Tạ Thư Diễn, em ấy không có kinh nghiệm yêu đương, hắn và Tạ Thư Diễn khởi đầu không tốt, hắn cũng không cho Tạ Thư Diễn được vốn liếng chính đáng.
Tạ Thư Diễn chẳng qua chỉ trích sự tình hắn thích em ấy, nhưng không phủ nhận sự tình ưa thích Hạ Phỉ, Hạ Phỉ giúp Tạ Thư Diễn lau nước mắt, "Tạ Thư Diễn, em thích anh từ khi nào? Tại sao em không nói cho anh biết? Anh rất khoẻ truy em, em xem anh như vậy nghe lời, em còn gì mà không dám?"
Gạt người.
Gạt người, Tạ Thư Diễn không dám, hết thảy là Hạ Phỉ cho.
Tạ Thư Diễn sở dĩ quyết định ly hôn, là do trước kỳ phát tình một tháng.
Chu kỳ phát tình của anh không ổn định và không đều đặn, phải đến đêm đến kỳ động dục, Tạ Thư Diễn mới ra khỏi lớp về nhà và dần dần cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình.
Sau khi kết hôn, anh không còn có thể dựa vào thuốc ức chế, ở nhà cũng không có chuẩn bị những thứ như vậy, Hạ Phỉ không có ở nhà, cho nên anh chỉ có thể tuyệt vọng gọi cho Hạ Phỉ.
Khi ngón tay anh không thể bấm chính xác nút quay số, và ý thức dần trở nên mờ nhạt, một tiếng động lớn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
Anh không nhớ lúc đó anh đã nói gì và Hạ Phỉ đã nói gì, sau khi cúp điện thoại, anh không thể liên lạc được nữa.
Tạ Thư Diễn đã đợi rất lâu, đợi đến lúc kỳ phát tình làm anh ướt đẫm, vẫn không đợi được Hạ Phỉ quay lại.
Hạ Phỉ được Tạ Thư Diễn nhắc nhở, hắn nhớ lại tình hình khi hắn trở về nhà vào sáng hôm đó, lúc mở cửa phòng ngủ, hắn tỉnh rượu hẳn, mùi hoa quỳnh hỗn loạn đan xen, Tạ Thư Diễn ôm quần áo của hắn, như là tùy thời điểm đều có thể héo rũ úa tàn.
Hạ Phỉ muốn ngụy biện cho chính mình, "Không phải...!Diễn Diễn...!anh lúc ấy không có ý thức đã nhận được điện thoại của em..."
Tạ Thư Diễn không muốn cùng người say rượu so đo, cũng biết Hạ Phỉ có thể là vô ý, nhưng lúc phát tình của omega là lúc mỏng manh nhất, vô luận anh có tự trình bày như nào cũng không thể tự thuyết phục mình.
Hạ Phỉ không có nghĩa vụ phải mang lại cho anh cái gọi là cảm giác an toàn, nhưng anh vẫn hy vọng nó một cách xa vời.
"Không phải vấn đề điện thoại...!Em cũng...!Em chưa từng nghĩ trách cứ anh, chỉ là...!em nghĩ kết hôn lâu như vậy...!em vẫn là không thể khiến cho anh thích em...!em cũng không khống chế nổi mình thích...!Hôn nhân có thể là gánh nặng cho anh...!vì vậy...!em chỉ muốn ly hôn...!"
Đặc biệt là sau khi biết sự tồn tại của Ninh Tất, Tạ Thư Diễn sẽ cảm thấy có lỗi, nếu không có sự xuất hiện đột ngột của anh, Hạ Phỉ có thể sẽ hòa hảo với Ninh Tất.
Tạ Thư Diễn không biết gì về tình yêu, thích điều đó là không thể kiểm soát, và kiềm chế là một phản ứng bản năng.
Anh cũng muốn cảm xúc mạnh mẽ hơn và chủ động hơn, nhưng anh thực sự không có tự tin.
Hạ Phỉ mất đi khí chất ban đầu, hắn ngồi xổm trước mặt Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn bắt đầu thích hắn từ khi nào? Tại sao hắn không nhận thấy điều đó chút nào.
"Em yêu thích anh...!là từ khi nào vậy?" Giống như Tạ Thư Diễn hoài nghi Hạ Phỉ thích mình giống nhau, Hạ Phỉ cũng không dám đánh cược lớn là Tạ Thư Diễn thích hắn.
Kể từ khi? Có lẽ là từ