Bên ngoài trời mưa to, hai người lần lượt trở về phòng, chưa kịp nói chuyện thì cha và ba ba của Tạ Thư Diễn cũng đã đi theo.
Cho đến nay, Hạ Phỉ luôn cảm thấy Tạ Thư Diễn không được di truyền sự ôn nhu thân thiết từ người ba omega Chương Tuần của mình, khí chất lạnh băng điểm này thì lại giống Tạ Hằng.
“Vừa đến thì đã xảy ra chuyện gì?” Chương Tuần tiến lên nắm tay Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn vẫn như cũ, không có thói quen cáo trạng, "Không có việc gì."
Trước đây, Tạ Thư Diễn cậy mạnh nói không có việc gì, Hạ Phỉ tuyệt đối sẽ không lắm miệng nói một câu về sự tình của Tạ Gia, cũng không biết trong đầu hắn hôm nay đánh nhầm dây cung nào, cùng Tạ Thế Hữu ném hết gạch đá đã đành, còn muốn sau lưng hắn ta thêm chút thị phi.
Tạ Thư Diễn vừa dứt lời, hắn liền nói lời tiếp theo, "Không có chuyện gì đâu ba, anh họ hắn bệnh cũ lại tái phát, không giảng đạo vài câu, sợ ở trong nhà không có cảm giác tồn tại."
Tạ Thư Diễn trong nhà nén giận nóng nảy cũng là do Tạ Hằng dạy nên, người trong gia đình có thể khiêm nhượng thì nên khiêm nhượng, không cần phải đỏ mặt tía tai cãi nhau.
Một khi cái miệng Hạ Phỉ há ra, Tạ Hằng chỉ cảm thấy náo tâm* lông mày đều vặn thành một đoàn, khiêm nhượng còn dựa vào tình cảnh lời nói, mình có thể nhẫn, để con trai cũng phải chịu nữa, Tạ Hằng trong lòng cũng không vui, chẳng qua là không muốn trước mặt lão gia tử vạch trần.
(*) Bất an, lo lắng
Hạ Phỉ thấy cha vợ không nói lời nào, hắn vội vàng nói: "Cha, anh họ này chính là có tật xấu, hắn ta nói việc hài tử để sinh sự với con cùng Diễn Diễn...!Liên quan gì đến hắn a? Cái này nên đi xem tướng mạo để phẫu thuật thẩm mỹ sớm một chút, không một omega trẻ tuổi nào để ý hắn ta.
"
Hạ Phỉ nói chuyện có chút ồn ào, nhưng lần đầu tiên Tạ Hằng cảm thấy lưu manh này đức hạnh cũng không đáng ghét như vậy.
"Hắn ta nói chuyện kẹp thương mang gậy* nghĩ rằng chúng con dễ bắt nạt, nói hắn ta hai câu liền không dám đáp lại, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nếu không phải thân thích, lão tử đã sớm gọt hắn ta, cùng hắn nói chuyện đúng là con chỉ ngại mất mặt." Hạ Phỉ có chút nóng đầu, nói chuyện với cha vợ cũng không thu liễm "Đó, câu chuyện chính là như vậy"
(*) Ẩn ý châm chọc mỉa mai
“Anh lão tử với ai vậy?” Tạ Hằng trừng mắt liếc Hạ Phỉ, thở gấp lên như người mập “Không phải là chỉ anh cùng Thế Hữu nhao nhao sao, lại để cho lão gia tử nhìn thấy cảnh này mà sinh khí, Hạ Phỉ ngượng ngùng mà chậc chậc miệng, trong lòng tự nhủ hắn nói Tạ Thế Hữu chứ không phải lão gia tử, lời hắn nói không quá khó nghe, cũng không biết hôm nay có phải hắn uống trà nhiều nên hưng phấn không, ai nói hắn cũng phải tiếp đôi câu.
Hắn vừa há miệng, Tạ Thư Diễn liếc hắn một cái, đem lời còn lại nuốt xuống "Con không cùng anh ta chấp nhặt."
Lúc này, Chương Tuần nhu thuận hoà giải, "Lần sau đừng cãi nhau với anh họ, mấy đứa nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay mệt rồi."
Tạ Hằng đang muốn đi ra ngoài, lại xoay người lại, không đầu không đuôi nói một câu: "Anh họ mấy đứa nói chuyện khó nghe thật, nhưng mà...!nó nói cũng không sai, hai đứa nên suy nghĩ đến chuyện đó đi."
Hai người bọn họ còn không hiểu đây là ý tứ gì sao? Thúc giục bọn họ sinh con, Hạ Phỉ cũng muốn a...!tâm hắn thừa mà sức chưa đủ, tối nay không biết treo trên tường hay ngả ra đất, lấy hài tử ở đâu ra.
Tiễn cha và ba ba Tạ Thư Diễn đi, hai người bọn họ kẹt cứng trong phòng, đừng nói có bao nhiêu yên tĩnh, may mắn chỉ cần Hạ Phỉ không xấu hổ, người xấu hổ đúng là Tạ Thư Diễn.
Hắn đút tay vào túi, khí thế bất phàm, chột dạ đợi Tạ Thư Diễn xử lý.
Sau khi Tạ Thư Diễn sắp xếp lại ngôn ngữ, Hạ Phỉ đứng đến đầu gối tê dần, mới nghe thấy Tạ Thư Diễn nói: "Anh vì cái gì mà đáp ứng ông nội ở qua đêm?"
Đây còn không phải là muốn ở cùng em lâu một chút sao, nhưng Hạ Phỉ dám nói điều này ư? Hắn dám không xấu hổ mà dán lên sao? Tạ Thư Diễn bây giờ đối với hắn thiếu đi phần quản giáo, khách khí quá lại để cho hắn sợ hãi.
Hạ Phỉ cũng thấy được chính mình quá phèn, Tạ Thư Diễn không lạnh băng băng nói hắn, anh cảm thấy khó chịu.
Dù sao khả năng chém gió của hắn cũng là đệ nhất thiên hạ, nói đến ba hoa chích chòe, hắn gần như tin tưởng chính mình, "Ông nội vốn là đang tức giận...!chúng ta nếu không đáp ứng cái này, ông tức đến hại sức khỏe thì sao giờ?"
Tạ Thư Diễn không tìm được lý do để phản bác, vì vậy anh cúi đầu không cùng Hạ Phỉ đối mặt nữa, "Kỳ thật...!anh không cần cùng anh họ nói những điều kia...!"
Bởi vì Tạ Thư Diễn không quan tâm, không cần Hạ Phỉ đứng ra bảo vệ mình, đều là Hạ Phỉ mặt nóng dán mông lạnh, đúng là quá hỏng mà...!
Hạ Phỉ, một lão đại cũng rất cần mặt mũi, không muốn thừa nhận mình là không trâu bắt chó đi cày* nghiêng đầu nói: "Em ngủ sớm một chút...!Tôi đi phòng khác..."
(*) Ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng.
Người sau lưng cũng không nói gì giữ hắn lại, Hạ Phỉ tức giận đến cổ họng ọt ọt.
Hạ Phỉ tức giận đùng đùng mà mở cửa, Tạ Thế Hữu vẻ mặt thất kinh đứng trước cửa phòng bọn họ, người đàn ông này sao lại còn có cái sở thích như vầy? Nghe vợ chồng người ta nói chuyện khuê phòng.
"Anh họ? Có chuyện gì sao huynh không gõ cửa? Đứng ở ngoài làm gì?" Hạ Phỉ thật muốn quất hắn ta.
Tạ Thế Hữu cố ra vẻ đứng vững, cao thấp đánh giá Hạ Phỉ "Đừng tưởng rằng tôi không biết gì về cậu và Tạ Thư Diễn."
Đêm không có chỗ để ngủ, còn gặp phải đồ gây rối chết tiệt, hắn không kiên nhẫn mà "Đệt" một tiếng "Anh nói một chút xem hai chúng tôi có chuyện gì?"
Nếu Tạ Thế Hữu có khả năng biết bọn họ đã ly hôn, hắn sẽ trồng cây chuối gội đầu ngay tại đây, dù sao Tạ Thế Hữu miệng rộng.
Những chuyện lớn như này, cầm loa tuyên truyền cho thân thích đã là gì, hắn hận không thể viết bài đăng báo.
"Hạ Phỉ, cậu đừng giả vờ, cậu và Tạ Thư Diễn rõ ràng không phải chân tâm thật ý kết hôn."
Điều này cũng khá bất ngờ đối với Hạ Phỉ, bất quá điều này thông lâu rồi, dù sao thì Tạ Thế Hữu cũng không có bằng chứng xác thực cho việc kết hôn giả, việc mở miệng nói những điều vô nghĩa đúng là rảnh, nên Hạ Phỉ càng không sợ hắn ta.
"Anh là con giun trong bụng tôi sao? Nên anh mới biết tôi không thành thật như nào?" lời nói không dễ nghe, Hạ Phỉ mẹ nó cũng không biết đâu.
Tạ Thế Hữu trước mặt Hạ Phỉ có chút kinh sợ, sắc mặt tối đi, "Hai người chính là