Bên trong Quy Vân Các, Chu Tử Thư im lặng không nói gì, một tay cầm chén trà, cũng không uống một ngụm chỉ là kinh ngạc ngồi.
Tất Trường Phong ngồi đối diện y thấy sắc mặt Chu Tử Thư tái nhợt, một thân cẩm bào màu lam xám có vẻ trống rỗng so với mấy tháng trước lại gầy đi rất nhiều.
Chu Tử Thư từ khi vào Tứ Quý sơn trang chính là đứa bé mà Tất Trường Phong nhìn lớn lên, vào Tấn vương phủ mài giũa mấy năm nay hiện giờ biến thành bộ dáng này Tất Trường Phong nhìn đương nhiên thập phần đau lòng, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đường đều là người từng bước từng bước đi ra, khi bước ra bước đầu tiên lại không thể dự đoán được bước thứ nhất, một ngàn bước này sẽ đi tới nơi nào, chính cái gọi là từng bước sai lầm, mà nay muốn quay đầu lại, dấu chân giẫm lên đều thấm đẫm máu, từng bước kinh tâm, từng tấc ruột đúng là không có đường trở về.
Chu Tử Thư đều như thế, trong lòng Tất Trường Phong khổ sở chỉ đành thở dài một tiếng: "Tử Thư..."
"Tất thúc." Chu Tử Thư bình tĩnh lại: "Cửu Tiêu đi Kỳ Nam, đúng không?"
"Ừ..." Tất Trường Phong im lặng không nói, Tần Cửu Tiêu đi cũng không phải đi chuyến tốt, là bởi vì chuyện của Tưởng gia cùng Chu Tử Thư hoàn toàn sinh phân, dưới sự phẫn nộ, chính mình đến trước mặt Tấn vương muốn đi Kỳ Nam.
Hiện giờ Man tộc Tây Bắc làm loạn, phía bắc Tấn Châu toàn tuyến giới nghiêm, Thiên Song cũng tham dự chiến sự.
Tây Bắc phòng tuyến nếu phá, Man tộc liền có thể xâm nhập Tấn Châu, Trường Khu.
Vùng Kỳ Nam gần đây thường xuyên có động loạn, Cửu Tiêu muốn đi cũng là nên, chỉ là hắn là ái tử độc sinh của lão trang chủ Tần Hoài Chương, từ trước đến nay mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, Chu Tử Thư đối với hắn càng yêu như tính mạng.
Mắt thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Chu Tử Thư, Tất Trường Phong dù có lão kinh thế cố như thế nào cũng thay y khổ sở, lại thay Tần Cửu Tiêu lo lắng lại không biết nên an ủi như thế nào, một lúc lâu sau mới nói: "Tử Thư, Cửu Tiêu lần này thật sự không hiểu chuyện, nó còn nhỏ, không thể thông cảm cho khổ tâm của con.
Ta liền đi Kỳ Nam, liều mạng một thanh xương già mang nó trở về——"
"Mang về thì sao?" Chu Tử Thư cười khổ: "Tất thúc, bây giờ nó cũng đã lớn rồi.
Mấy năm nay ta bảo nó giúp đỡ làm việc, lại chưa từng để cho nó chính thức vào Thiên Song chính là muốn cho nó cho Tứ Quý sơn trang chúng ta lưu lại một con đường lui.
Lòng nghi kỵ của Vương gia càng ngày càng nặng, lưu Cửu Tiêu ở chỗ này ta đương nhiên yên tâm, nhưng mà ai lại biết...!Tất thúc, ngài vất vả một chuyến, đi Kỳ Nam giúp nó, không cần ép nó trở về.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, võ công có cao hơn nữa, đối với hơn một ngàn quân vạn mã thì có tác dụng gì? Lời nói của người nó vẫn chịu nghe, người thay ta trông nó một chút, được không?" Chu Tử Thư ôn nhu nói với Tất Trường Phong, lời còn chưa dứt, vành mắt đã đỏ lên, ngồi yên như thế một lúc lâu, thật sự không còn lời nào để nói liền đứng dậy: "Tất thúc, ta không thể ở lâu, người đến Kỳ Nam ngàn như thế nào cũng phải gửi cho ta một lá thư——"
Tất Trường Phong vội vàng đáp ứng: "Trang chủ yên tâm, lão Tất tất nhiên bảo vệ Cửu Tiêu, không để cho nó làm loạn."
Chu Tử Thư cười, trong lòng lại nghĩ, các huynh đệ Tứ Quý sơn trang rải rác hầu như không còn, làm sao còn có trang chủ nào nữa? Ngẩng đầu nhìn lên chân trời, lại là một vần mặt trời đỏ chậm trãi chìm về phía tây: "Ta nên đi.
Tất thúc lần này đi xa, thứ cho Tử Thư không thể đưa tiễn." Nói xong liền đi ra Quy Vân Các trực tiếp đi về phía Tấn vương phủ.
Y vì công việc mà ra ngoài là từ trước đến nay một mình, bởi vì thân phận Vương phi quá mức chói mắt, cái gì cũng không làm được.
Một mình đi trên đường, cũng không ai nhận ra y chính là Tấn vương phi, cũng tự tại.
Một năm ba trăm sáu mươi ngày, cũng chỉ có những ngày một mình ra ngoài này, còn cảm thấy mình coi như là cá nhân,có thể tự do tự động, không cần lo lắng nhất cử nhất động đều bị ai nhìn thấy.
Đến Tấn vương phủ công phu khinh công như y đương nhiên cũng không cần đi chính môn, lặng yên không một tiếng động tránh thoát thủ vệ lướt qua tường vây tiến vào Trọng Minh Uyển, sắc trời hoàng hôn, Hách Liên Dực đã ở Trọng Minh Uyển.
Chu Tử Thư lúc này không muốn gặp hắn, chỉ là người đã tới cũng chỉ đành lấy lại tinh thần, cởi áo choàng áo khoác, cùng nội thị Cao Ngũ Lang của hắn đi lên tiếp nhận quần áo trong tay y, Chu Tử Thư hành lễ với Hách Liên Dực, vô tinh phấn chấn nói: "Vương gia đến rồi."
Hách Liên Dực đã thay xiêm y, tóc xõa ra thoạt nhìn cũng nhàn nhã tự tại ngồi bên bàn trang điểm của Chu Tử Thư, trong tay chơi đùa cùng một vật.
Cao Ngọc Dung ở một bên hầu hạ nhìn thấy Chu Tử Thư liền khom lưng xuống: "Điện hạ, Vương gia đã tới đây một thời gian." Cao Ngũ Lang bưng trà nóng và điểm tâm cho Chu Tử Thư, còn Cao Ngọc Dung thì nháy mắt với Cao Ngũ Lang.
Cao Ngũ Lang này là đồ đệ của Cao Ngọc Dung, là Hách Liên Dực chê trong Điện Chu Tử Thư vắng vẻ không người, cố ý điều tới hầu hạ.
Cao Ngũ Lang cùng Cao Ngọc Dung ngoan ngoãn như nhau, thấy ánh mắt Cao Ngọc Dung còn có cái gì không hiểu chứ, hai người liền lặng yên không một tiếng động rời đi.
Chu Tử Thư những năm gần đây ở Trong Tấn vương phủ cũng không có người tri kỷ gì, thị nữ doanh quan đều là thay đổi theo quy củ của Vương phủ, Hách Liên Dực muốn chỉ ai đến hầu hạ y, y cũng thu hết, thứ nhất y không thẹn với lòng, không có chuyện muốn gạt Hách Liên Dực.
Thứ hai biết Hách Liên Dực nghi ngờ nặng nề y muốn người tùy thời nhìn mình, liền toại nguyện cho hắn.
Bên ngoài có Đoạn Bằng Cử, bên trong có Cao Ngũ Lang, Hách Liên Dực coi ycàng chặt, Tần Cửu Tiêu có lẽ cũng càng an toàn.
Gần đây Chu Tử Thư thấy Hách Liên Dực chỉ có công việc để nói, nếu công việc nói xong liền không còn lời nào để nói.
Khi còn trẻ, những người nói chuyện với đêm giống như luôn luôn có thời gian để nói những lời không thể kết thúc, cuối cùng vẫn còn tiêu tan hầu như không có gì.
Hoa mai trong Trọng Minh Uyển năm nào cũng nở tốt như vậy, giữa hai người sóng vai ngắm mai khoảng cách lại càng ngày càng xa.
Chu Tử Thư thấy Hách Liên Dực ngồi trên ghế của mình, cũng đành phải đứng, nhìn kỹ đồ vật trong tay Hách Liên Dực, là một cây trâm gỗ trâm cài chạm khắc một bụi hoa mai, sơn mài cũng không biết là gỗ gì điêu khắc ra.
Hách Liên Dực thấy Chu Tử Thư thản nhiên đứng ở trước mặt mình, hạ nhân đều đi ra ngoài trong noãn các này cũng chỉ có hai người bọn họ ngươi xem ta, ta xem ngươi, buông trâm kia xuống thản nhiên nói: "Cửu Tiêu đi rồi?"
"Vâng..." Chu Tử Thư thanh âm khô khốc: "Ba ngày trước đã đi rồi, hiện tại chắc đã đến Kỳ Nam."
"Ừm, Tử Thư, đệ có trách cô vương không?" Đầu ngón tay Hách Liên Dực vẫn vuốt ve cây trâm gỗ kia, lắc lắc nhẹ nhàng gõ khiến Chu Tử Thư phiền lòng ý loạn, mạnh mẽ đánh tinh thần trả lời: "Đây là ý của đệ ấy, làm sao có thể trách Vương gia."
"Đúng là chính đệ ấy thỉnh lệnh.
Ta nói với đệ ấy đệ nhớ thương nó như vậy, tuyệt đối không chịu đưa nó ra chiến trường, ta nói nó đây là hồ nháo, nó lại chết cũng không chịu lưu lại.
Tử Thư, sư huynh đệ các người lại nháo cái gì không được tự nhiên vậy?"
Chu Tử Thư Thản thản nhiên, chuyện Tưởng gia chính là căn nguyên khiến Cửu Tiêu cùng y nháo không gặp mặt.
Tưởng gia kia phản Hách Liên Dực, âm thầm đầu quân cho nhị hoàng tử, Hôm nay y đứng một đảng của Thái tử, tất yếu phải vì Thái tử trừ đi tai họa tâm phúc này, phái Thiên Song trừ bỏ Tưởng gia, đều là chuyện trong dự liệu.
Chỉ là Tần Cửu Tiêu nhìn không được cùng Chu Tử Thư theo lý mà cố gắng nói Tưởng gia một môn trung lương, là trụ cột của quốc gia không chịu phụng mệnh.
Hắn vốn cũng không phải người của Thiên Song, Chu Tử Thư một lòng muốn bảo vệ cậu, làm sao chịu để cậu vào Thiên Song, tương lai chịu khổ thất khiếu tam thu đinh? Mắt thấy Tần Cửu Tiêu dùng tình cảm, liều lĩnh muốn đi bảo hộ Tưởng gia, sợ hắn công nhiên đối kháng Thiên Song càng chọc Hách Liên Dực kiêng kỵ, chỉ đành dùng túy sinh mộng tử để cho hắn ngủ say năm ngày.
Chờ Tần Cửu Tiêu tỉnh lại, Tưởng gia diệt môn đã thành định cục, ngay cả tiểu nữ nhi bốn tuổi cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tần Cửu Tiêu sau khi biết liền không nói nửa câu với Chu Tử Thư nữa, thân thể chậm lại liền đi gặp Hách Liên Dực, cứ như vậy đi xa đến Kỳ Nam, lại không tới hướng Chu Tử Thư từ hành.
Tần Cửu Tiêu lần này đi, rõ ràng hợp tâm ý Hách Liên Dực nhất, giờ phút này hắn lại đến hỏi Chu Tử Thư như vậy, Chu Tử Thư trong lòng chán ghét không thể thấy bộ dáng giả nhân giả nghĩa quan tâm này của hắn, nhưng cũng không tiện ở thời điểm mấu chốt này cùng hắn trở mặt, cố nén ưu phiền trong lòng không lạnh không nhạt trả lời: "Cũng không có gì, Vương gia, Cửu Tiêu lớn rồi đi ra ngoài thêm kiến thức cũng rất tốt.
Ta cho Tất Trường Phong đi theo nó, luôn sợ nó không hiểu chuyện, mặc tình xúc động, phá hỏng đại sự của Vương gia."
"Ừm, rốt cuộc huynh đệ liên tâm, ngay cả lão Tất cũng phái ra ngoài, là thật sự không buông xuống được." Hách Liên Dực nhẹ giọng nói, Chu Tử Thư nhướng mày không nghĩ ra vì sao hôm nay Hách Liên Dực lại không chịu buông tha như vậy, nói những lời này không giới hạn.
Tần Cửu Tiêu đã đi, lễ tiết mặt mũi cũng không cần rõ ràng là muốn cùng Chu Tử Thư quyết liệt, Hách Liên Dực tội gì còn rắc muối lên miệng vết thương, y xoay người nhìn Hách Liên Dực, Hách Liên Dực vừa vặn nhìn y bốn mắt nhìn nhau, Hách Liên Dực đột nhiên kéo y vào trong ngực: "Tử Thư, đệ chưa bao giờ dùng Trâm Hoàn, thứ này là từ đâu tới?"
Hắn đưa cây trâm gỗ vào trong tay cho Chu Tử Thư, Chu Tử Thư mờ mịt: "Đây không phải là đồ của ta."
"Cô vương ở trên bàn trang điểm của đệ nhìn thấy vật này, còn nói không phải của đệ?" Hách Liên Dực lạnh lùng nói: "Tử Thư, Cửu Tiêu thuở nhỏ lớn lên bên cạnh đệ đối với đệ có lòng ái mộ cũng là lẽ thường——" Hắn còn chưa dứt lời, Chu Tử Thư đẩy hắn ra, một đôi mắt đen trắng rõ ràng gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Vương gia, ngài nói những lời này là có ý gì?" Thanh âm như kim thạch, lạnh như băng mơ hồ có một tia sát ý.
Hách Liên Dực ngẩn ra, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Chu Tử Thư tức giận.
Biểu đệ này thuở nhỏ đi theo mình, lúc thiếu tiểu vô đoán ngẫu nhiên có tùy hứng, đơn giản là trẻ con chơi đùa, khi đó Hách Liên Dực đã là thiếu niên nhẹ nhàng, tự nhiên bất đồng cùng một đứa nhỏ so đo, chỉ cảm thấy tiểu biểu đệ này ngây thơ thú vị mà thôi.
Sau đó khi Chu Tử Thư vào Thế tử phủ, đã rất hiểu chuyện, thiếu niên lão thành từ trước đến nay cung kính hòa thuận, ngay cả đối với hắn cao giọng nói chuyện cũng chưa từng có.
Lúc này hắn tự giác chọc trúng điểm yếu của Chu Tử Thư, lại thấy khuôn mặt Chu Tử Thư mang vẻ tức giận, đôi mắt lạnh như băng.
Trong nháy mắt đó, Hách Liên Dực đột nhiên rõ ràng hiểu được, người trước mắt, người bên gối, đồng thời cũng là bí chủ Thiên Song dưới một người trên vạn người, người bên cạnh hắn cùng hắn vượt qua sinh tử sát phạt quyết đoán tâm ngoan thủ lạt, cũng không chỉ là ái lữ thừa hoan ứng sủng ở trước mặt hắn.
Tâm niệm đến đây, trong lòng Hách Liên Dực thịnh nộ mà trong lửa giận kia lại xen lẫn một tia dục vọng yêu thương không rõ ràng, chỉ cảm thấy Chu Tử Thư trước mắt này rốt cục lộ ra màu sắc thật muốn đối với mình đưa ra móng vuốt, nhưng so với Tấn vương phi ôn nhu hòa thuận kia còn có tâm hơn nhiều.
Hôm nay hắn vừa tiến vào Trọng Minh Uyển, liền ở trên bàn trang điểm của Chu Tử Thư nhìn thấy cây trâm gỗ này chợt thấy, cùng một cây trong tay Tần Cửu Tiêu ngày đó có chút giống nhau.
Hách Liên Dực đương nhiên hiểu được nếu thứ này thật sự là Tần Cửu Tiêu tặng, Chu Tử Thư tuyệt đối sẽ không công nhiên đem nó bày trên bàn trang điểm, tất nhiên là trân trọng nhất.
Bên trong Trọng Minh Uyển vắng vẻ, Chu Tử Thư không đề phòng, trong viện này ai cũng có thể đến chen một cước, lặng lẽ buông một cây trâm xuống cũng không phải là việc khó.
Hách Liên Dực chẳng qua là mượn đề tài phát huy, muốn xem Chu Tử Thư ứng phó như thế nào, không ngờ khiến Chu Tử Thư tức giận thật.
Chu Tử Thư nổi giận, rốt cuộc tâm tư cơ mẫn, lập tức liền nghĩ đến có người mượn cớ chỉnh trị mình, có lẽ là Hách Liên Dực, có lẽ là những thị thiếp kia, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra, nhưng giờ phút này cùng Hách Liên Dực trở mặt lại tuyệt đối không ổn.
Y nhìn chằm chằm mặt Hách Liên Dực, tức giận dần dần tiêu tan, trong lòng lại nổi lên một tia mệt mỏi chỉ cảm thấy tẻ nhạt, bỗng nhiên liền hiểu được, Hách Liên Dực Sói nghe thấy tiếng chó rừng, và vượn người nghe thấy tiếng đại bang*, là người đứng đầu một đời âm loan kiêu hùng, muốn hắn dùng người không nghi ngờ đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Lúc vào Tấn vương phủ Chu Tử Thư đã nghĩ thông suốt, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ đều là đạo lý từ trước đến nay, vẫn chưa hy vọng xa vời mình có thể rơi vào kết cục tốt đẹp, chỉ cầu bảo vệ Tần Cửu Tiêu cũng được.
Y cũng hiểu được trên dưới Thiên Song này, mặc cho là ai chết đều còn có danh phận, có một quy tắc chỉ có Chu Tử Thư tiến lui không thể.
Cho dù là từ trong Thiên Song thoát thân, trở về vẫn là trọng Minh Uyển phương thiên địa này, y vẫn bị vây trong ngực Hách Liên Dực, đi không thoát trốn không thoát.
Y lúc thiếu thời đồng ý thành thân với Hách Liên Dực, vốn tưởng rằng Hách Liên Dực muốn cưới mình, ít nhiều cũng phải niệm vài phần tình cũ, lại không ngờ hắn chẳng qua là muốn đem mình nắm chặt trong lòng bàn tay.
Muốn khống chế Chu Tử Thư, ngoại trừ cùng hắn kết khế lạc ấn còn có cách nào tốt hơn? Biết rõ lòng người khó dò mà tin, tuổi trẻ vô tri một lòng cô dũng, Chu Tử Thư đánh cuộc là chút tình cảm trong lòng Hách Liên Dực, lại không biết có thực có hay không, chẳng qua tình cảm trong lòng Hách Liên Dực cùng tình cảm trong lòng Chu Tử Thư của hắn, cho tới bây giờ chính là hai chuyện khác nhau.
Hách Liên Dực thấy sắc mặt của Chu Tử Thư thế nhưng càng nhìn càng yêu, mắt thấy sắc mặt y tái nhợt, thân hình gầy gò mặt mày rõ ràng, lại ôm lấy y không buông.
Hắn cùng Chu Tử Thư kết giao nhiều năm, mai hương trên người Chu Tử Thư ở bên ngoài không rõ ràng lắm nhưng đối với hắn lại thanh u xông vào mũi, dưới cơn thịnh nộ, càng nồng đậm.
Tácgiả: Dưới đây là một chút nội dung không thể viết, tôi cũng không biết phải viếtnhư thế nào.
Chu Tử Thư giơ tay lên vòng quanh vai rộng lớn của Hách Liên Dực, cũng không nói một tiếng.
Hai mắt của y bị bao bọc, liền cái gì cũng không nhìn thấy, do Hách Liên Dực giày vò, y chỉ cảm thấy mình rơi vào ngục tối vô hạn, rốt cuộc nhìn không thấy một tia ánh sáng của bầu trời.
Sáng sớm ngày hôm sau Chu Tử Thư đã tỉnh dậy từ sớm, Hách Liên Dực còn đang ngủ, hắn đẩy cánh tay ngang của Hách Liên Dực ra, xuống giường nhặt chuỗi phật châu trên mặt đất quả nhiên là vỡ một hạt châu.
Chu Tử Thư siết chặt nó, Hách Liên Dực cũng tỉnh lại khoác áo lên, thấy Chu Tử Thư quần áo đơn bạc quỳ trên mặt đất, trong tay nắm chặt chuỗi phật châu kia, bóng lưng tiêu điều trong lòng cũng có chút băn khoăn, kéo Chu Tử Thư lên ôm vào trong ngực: "Tử Thư...!Hôm qua là ta tức giận một chút, đệ chớ tức giận."
Chu Tử Thư mặc cho hắn ôm, lòng bàn tay bị chuỗi hạt châu kia làm đau đến đau đớn, một hồi lâu mới nói: "Vương gia, phật châu này bị hỏng một viên, ta đi tìm người sửa lại, sau sẽ đưa về cho Vương gia." Y chậm trãi nói từng chữ từng chữ, nắm chặt chuỗi phật châu kia, hai mắt nhìn ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ, trong lòng lại nghĩ, khi nào ngày hôm nay mới sáng lên?
Sau khi Hách Liên Dực rời khỏi Trọng Minh Uyển liền có mấy phong thư bí mật đưa đến tiền tuyến Kỳ Nam.
Ngày Phật Châu tu sửa xong, tin tức Tần Cửu Tiêu chết trận ở Lệ Thành khoái mã truyền về Tấn Châu Vương phủ.
Khi Chu Tử Thư nghe được tin tức này, người ở điện Lê Thuần, ngồi ở một góc của Hách Liên Dực thư án thay Hách Liên Dực mài chu sa.
Y làm chuyện này chẳng qua là vô cùng nhàm chán, nghe Thiên Song mật thám hồi báo nói Tần tiểu công tử chết trận, Tất Trường Phong đang tìm cách đem linh cữu của hắn đưa về Tấn Châu.
Hách Liên Dực nghe