Trong phòng trúc chỉ có một ngọn đèn nên căn phòng có chút tối, Ôn Khách Hành đem đèn đuốc thổi sáng lên một chút, một tay kia khép lại Chu Tử Thư trong ngực.
Chu Tử Thư dựa vào người hắn, hai má dán vào cổ hắn thủ lĩnh Thiên Song ngày xưa sát phạt quyết đoán, lúc này lại nằm trong ngực quỷ chủ, quanh thân tựa như nhu nhược không xương cứ như hai người này là hai người khác nhau.
Hai con mắt Chu Tử Thư nửa mở nửa đóng, mắt thấy bên cạnh đèn có một bụi sơn trà nở rộ, hương thơm thanh u, muốn vươn ngón tay vuốt ve cánh hoa còn mang theo sương lại không còn nửa phần khí lực nữa.
Ôn Khách Hành thay y khoác một bộ trường bào, đẩy mái tóc dài nửa ướt của y ra nhìn vết thương sau gáy y.
Vết cắn năm xưa mà Hách Liên Dực lưu lại đã vỡ ra, máu tươi tuôn ra, trong phòng nhỏ cũng có thuốc trị thương và chữa thương, Ôn Khách Hành dùng một miếng vải mềm dấp nước, một tay khép eo Chu Tử Thư, một tay nhẹ nhàng lau vết máu kia.
Chuyện tốt của hai người họ vừa hài hòa, vết cắn ngày xưa đã trải qua khí càn nguyên mới liền da bóc thịt bong, đợi máu bẩn chảy hết, da thịt trường hợp, chỗ lạc ấn sẽ không lưu lại nửa điểm dấu vết.
Lúc hai người bản đạo vui vẻ nghĩ là sẽ có đau đớn khó chịu nhưng lại không ngờ không phải như thế.
Mới vừa rồi mạc thiên tịch địa, ở trong suối nước nóng mấy lần mây mưa chẳng những không có nửa điểm đau đớn mà còn có thêm sự khoái mỹ khó tả, như lên cực lạc.
Tình đến nồng đậm, Chu Tử Thư ngồi ở đầu gối Ôn Khách Hành, một tay chống bả vai hắn, một tay nâng hai má hắn cùng hắn hôn môi, thực là uyển chuyển không nơi nào không đẹp.
Lúc này Chu Tử Thư đã cực kỳ mệt mỏi, chỉ cảm thấy ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được, đơn giản dựa vào Ôn Khách Hành mặc cho hắn chiếu cố, trong lòng chỉ là ngọt ngào ấm áp, lại chưa bao giờ biết hóa ra chuyện cá nước thân mật này hóa ra là tư vị tiêu hồn như vậy.
Ôn Khách Hành thập phần cẩn thận thay y xử lý vết thương thỏa đáng, biết vết thương cải nguyên này không thể băng bó, cần phải để trần huyết chảy hết mới được.
Cũng may Chu Tử Thư không búi tóc, ngày thường tóc dài buông eo, người bên ngoài cũng không thấy được vết thương này.
Hắn dừng lại động tác, dưới ánh đèn đối diện với Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trên người y hương mai nồng đậm hơn lúc trước liền biết là bởi vì kết khế với Tấn vương đã bị phá, tưởng tượng trong ngực người này khi tín kỳ đến, lại càng phong tình nhất thời lại si ngốc.
Chu Tử Thư cảm thấy miệng vết thương sau gáy ngứa ngáy, ngẩng đầu lên lười biếng nhìn Ôn Khách Hành, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi trước mắt hắn: "Tiểu tử ngốc, nhìn cái gì vậy?" Thanh âm của y rất khàn khàn.
Ôn Khách Hành cười hôn lên má y: "Nổi bật.
Lao tâm lặng lẽ..."
Chu Tử Thư sờ sờ tóc hắn: "Suốt ngày đều là những thi từ ca phú loạn thất bát tao này, lão tử thực tám đời xui xẻo nên mới gặp phải ngươi."
"A Nhứ, huynh thật sự là tám đời xui xẻo sao?" Ôn Khách Hành cười khẽ, tắm xong hồng y, lương nhân trong lòng, một người một nụ cười, mỗi lời nói một hành động, đều là xuân ý tràn đầy phong tình.
Chu Tử Thư trong lòng làm sao không phải như vậy, lôi kéo Ôn Khách Hành nằm xuống trên giường trúc, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực, một cái chăn mỏng bao lấy thân thể hai người, hồng trần vạn trượng này, từ nay về sau cũng chỉ có hai lòng người tương phản.
Y cắn lỗ tai Ôn Khách Hành thổi khí như lan, thấp giọng nói: "Ta giết người như thường, gây nghiệt vô số, tương lai xuống mười tám tầng địa ngục, vào chảo dầu, vào biển lửa, lại phạt ngươi tam sinh tam thế ở bên ta không tách ra được, đánh không đi, làm một đôi ma đầu sinh tử oan gia."
Ôn Khách Hành hít sâu hương thơm trên người y, ôm y vào trong ngực một tay vuốt ve bên hông y: "Ta gây họa nhân gian, sát nghiệt nặng nề cũng là tội đồ không thể tha thứ, tam sinh tam kiếp còn ngại không đủ, tốt nhất là đời đời kiếp kiếp."
Chu Tử Thư hôn lên môi hắn, thanh âm cực kỳ ôn nhu: "Được, nếu hai người ta đều tội ác tày trời, vậy đành phải sinh kiếp kiếp, vĩnh viễn liên lý."
Sáng sớm hôm sau đứng dậy rửa mặt chải đầu, ngoài cửa sổ thu ý đang nồng đậm, Chu Tử Thư cảm thấy thương thế không có gì đáng ngại liền cùng Ôn Khách thương nghị chuyện của Đặng Khoan và Cao Tiểu Liên: "Độc Hạt đã tìm tới nơi này làm sao có thể không biết Đặng Khoan cùng con gái Cao Sùng cũng ở đây? Người này làm việc không rõ, lại là người của Triệu Kính cùng Thiên Song hợp tác, thật sự đáng sợ."
Ôn Khách Hành nhớ tới đêm đó cùng Hạt Vương giao thủ, chỉ cảm thấy người này quỷ dị khó lường, quả thực khó có thể đối phó.
Hắn trước kia thống soái chư quỷ, toàn bộ dựa vào vũ lực trấn áp.
Người trong Quỷ Cốc làm việc tuy rằng âm độc nhưng trong lòng mọi người nghĩ đơn giản chính là tiêu diệt cốc chủ hắn, hoặc là rời khỏi Núi Thanh Nhai, kỳ thật có chút dễ tính, trong cốc cũng ít gặp được loại người như Hạt Vương, chỉ cảm thấy hắn bất định, tựa hồ không coi trọng công danh tài phú, cũng không coi trọng lưu ly giáp kia, nghĩ tới nghĩ lui không có đầu mối, cũng không muốn nghĩ tiếp nữa.
Thấy Chu Tử Thư ngồi bên cạnh đóa hoa trà đối diện với gương liền tự nhiên thay y chải tóc dài sau đó lại thay y cài trâm ngọc lên.
Từ lúc hai người thành hôn đến nay mới có nhạc động phòng hoa chúc, hai tay hắn đặt ở trên vai Chu Tử Thư, nhìn hình ảnh phản chiếu của Chu Tử Thư trong gương đồng, trước kia không biết nhu tình như nước ở đâu mà bây giờ lại nhìn trong đôi mắt của Chu Tử Thư mới hiểu được tình ý dày đặc ẩn chứa trong bốn chữ nhu tình như nước kia.
Chu Tử Thư một tay vuốt ve tay Ôn Khách Hành: "Đừng nhìn nữa Ôn đại thiện nhân lại nhìn da cũng bị ngươi xem rớt một tầng rồi." Lời còn chưa dứt bỗng nhiên lại cười ra tiếng: "Lúc mới quen ngươi cả ngày miệng lưỡi trơn chu còn tưởng rằng ngươi lợi hại đến mức nà, kết quả..." Nói đến đây lại bỗng dưng không nói nữa.
Ôn Khách Hành biết y là trêu ghẹo chuyện đêm qu nên cũng đỏ mặt: "A Nhứ, vi phu từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, huynh không đau lòng ta một chút lại còn chê cười ta?"
"Được được được, không chê cười ngươi." Chu Tử Thư cười đứng dậy: "Chúng ta ở chỗ này gần hai tháng cũng nên về nhà rồi."
Nhà mà Chu Tử Thư nói đương nhiên chính là Tứ Quý sơn trang.
Một biệt hơn mười năm, mấy lần qua núi mà không vào đều bởi vì Chu Tử Thư trong lòng cảm thấy tội nghiệt sâu nặng, đem cơ nghiệp Tứ Quý sơn trang chôn vùi ở Tấn Châu, ngay cả Cửu Tiêu cũng bồi mình vào đó, y không có mặt mũi đối mặt với tiền nhân.
Mà nay tang thương trải qua, rốt cục đào thoát khỏi Tấn Châu, đại nạn không chết, lại được tân sinh, vả lại thu được Trương Thành Lĩnh làm đồ đệ, trong lòng liền cảm thấy hôm qua đã chết, nếu muốn sống sót thật tốt liền cần phải trọng chấn lại Tứ Quý sơn trang, kéo dài truyền thừa, ngày sau cũng dễ đối mặt mới những người của của sơn trang ở dưới suối vàng.
Vả lại sau nhiều năm trôi nổi lại tìm được về Ôn Khách Hành đương nhiên là muốn đem hắn mang về Tứ Quý sơn trang, để bù đắp cho tiếc nuối của ân sư trước khi lâm chung.
Y nói như vậy, Ôn Khách Hành há có thể không biết tâm ý của y, mặc dù biết trước mắt vẫn còn nguy cơ tứ phía nhưng mong về chi tâm, so với Chu Tử Thư càng là khẩn thiết hơn.
Hắn từ sau khi luân nhập Quỷ Cốc liền không còn nhà, không người thương tiếc, không người thương yêu, nhân sinh tựa như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại được nữa, chỉ có bỏ lại nhân tính đeo da quỷ mới có thể gian nan sống sót, làm sao còn dám hy vọng xa vời có thể có được một ngôi nhà? Hiện giờ thật sự cùng Chu Tử Thư ở một chỗ, cùng y dưới ánh đèn đối rượu, chung chăn chung gối, đây mới là lại có nhà, bóc lớp da quỷ, hoàn dương làm người.
Hắn chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với người này, thế gian này liền không còn đáng sợ đáng hận nữa, ngày xưa si ngốc nhưng đến hôm nay đều cùng Chu Tử Thư một lòng cô dũng hòa làm một chỗ, trong lòng hào tình sinh sôi chỉ cảm thấy người trong thiên hạ đều là người cùng hắn đối địch rồi lại như thế nào? Hai tay hắn đặt lên vai Chu Tử Thư cúi đầu hôn lên sườn mặt Chu Tử Thư, Chu Tử Thư hơi ngẩng đầu lên, lông mi lướt qua hai má Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của hắn ôn nhu nói: "Được rồi, quấn người như vậy, ngươi là oa oa ba tuổi sao?"
Dùng xong bữa sáng Chu Tử Thư nói muốn đi trong rừng trúc giải sầu bảo Ôn Khách Hành đi xem Trương Thành Lĩnh luyện công, Ôn Khách Hành lúc này lại có chút không muốn tách ra khỏi y, vả lại hôm trước vừa mới xảy ra chuyện Hạt Vương, trong lòng không khỏi lo lắng, nghĩ lại Chu Tử Thư lúc này công lực dần dần phục hồi nhưng cũng không cần e ngại, si triền như vậy giống như mình xem thường y liền thập phần nghe lời đi tìm Trương Thành Lĩnh.
Chu Tử Thư một mình đi chậm dọc theo con đường nhỏ trong rừng, lúc đi qua suối nước nóng kia không khỏi đỏ mặt.
Đi thêm vài bước nữa chính là sâu trong bóng râm, giữa thương trúc sương sương điểm lộ ra ánh sáng buổi sáng, sương mù mờ, cảnh trí cũng không thua kém Tứ Quý sơn trang.
Y đứng nhìn một lát bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại là A Tương xuyên hoa phất lộ đang nhảy nhót một đường đi vào trong rừng, Tào Úy Ninh lại không ở bên cạnh nàng.
Y còn chưa mở miệng triệu hoán liền thấy A Tương ngồi xổm xuống từ bên cạnh hoa trà, đưa tay cầm lấy cánh hoa trà kia, từng cánh từng cánh xé đầy đất, trong miệng còn lẩm bẩm.
Chu Tử Thư thấy vậy mỉm cười thầm nghĩ thì ra tâm sự của nữ nhi thiên hạ đều bình thường, cho dù là Tiểu A Tương không sợ trời không sợ đất cũng có lúc tình đậu mới mở, sầu muộn khó hiểu.
Y đáng thương cho hoa trà kia vô cớ bị A Tương tàn phá liền ho khan một tiếng chậm trãi đi lên phía trước: "Ở đây làm gì vậy?
A Tương hoảng sợ đứng lên lấy váy lau đi nước hoa trên tay: "Chu đại ca, huynh trốn ở chỗ này làm gì? Làm ta giật mình."
"Muội ở chỗ này lại làm cái gì, hoa trà đang đẹp cũng bị muội làm cho lộn xộn.
Úy Ninh đâu?"
"Hắn là một kẻ ngốc, huynh đừng nhắc đến hắn nũa!" A Tương tức giận nói Chu Tử Thư liền biết là đôi tiểu tình nhân này nháo không được tự nhiên, lại nhìn không ra Tào Úy Ninh tính tình ôn hòa, ngày thường ở trước mặt A Tương khước nặc thế nhưng còn có thể làm nàng tức giận, trong lòng cũng buồn cười.
Y kỳ thật rất thích ngây thơ hài đồng, Hách Liên Dao lớn tuổi, ngoài Hách Liên Tuần, Hách Liên Dực còn có hai trai ba gái, đều là sau khi kế vị cùng thị thiếp sinh ra, mỗi người đều giống ngọc tuyết đáng yêu, y đối với Hách Liên Tuần nghiêm khắc, đối với những thứ hài tử kia lại rất yêu thương, ngẫu nhiên có gặp liền đùa giỡn làm trò đùa, vưu hỉ những hài đồng kia.
A Tương vẫn là thiếu nữ, vả lại là do Ôn Khách Hành một tay nuôi lớn, nói là tỳ nữ nhưng là càng giống muội tử, trong mắt Chu Tử Thư nàng lại cung giống như nữ nhi mình vậy, liền nói: "Như thế nào? Hắn khi dễ muội? Có muốn đại ca làm chủ cho muội không?"
A Tương đưa tay ngang vào cổ hùng hổ nói: "Hắn dám! Ta chém hắn!"
Chu Tử Thư thở dài, chút thương hương tiếc ngọc chi tâm kia bị những lời này của A Tương làm cho bay sạch sẽ: "Muội là một cô nương gia, cả ngày há miệng không nói lời hay thật sự là cực kỳ giống người nào đó." Nhớ tới Ôn Khách Hành, y lại cười, thanh âm bất giác lại ôn nhu một chút: "Hắn không khi dễ muội vậy các muội lại nháo cái gì để ho không được tự nhiên?"
A Tương ngồi xổm bên cạnh hoa trà, cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân thấy một đóa hoa trà bị mình xé đến thất linh bát lạc liền đưa tay gạt những cánh hoa vụn vặt kia, một lúc lâu mới nói: "Chu đại ca, ta nghe Đại Vu nói vết thương của huynh đã khỏi, có phải là thật hay không?"
"Như thế nào, ta chữa khỏi muội không vui sao?"
"Tất nhiên là vui! Huynh cùng chủ nhân mới thành hôn nếu cứ như vậy mà chết để cho người làm góa phu, thương tâm cả đời ta sẽ đuổi tới âm tào địa phủ cũng muốn đem huynh bắt về rồi bóp chết."
Chu Tử Thư cười gượng một tiếng: "Nếu muội không phải là một cô nương, lão tử một ngày sẽ đánh muội tám lần!" Trong lòng nghĩ muốn mang theo tiểu ma tinh này trở về Tứ Quý sơn trang vậy thật đúng là từ nay về sau vĩnh viễn không có ngày yên rồi.
A Tương thè lưỡi buồn bực nói: "Chủ nhân nói huynh bị thương tốt rồi liền muốn cùng huynh trở về Tứ Quý sơn trang..."
Nàng vừa nói như vậy Chu Tử Thư nhất thời liền hiểu được: "Như thế nào, muộikhông muốn đi cùng chúng ta, muốn đi theo Tào đại ca của mội?"
"Ta đương nhiên đi theo chủ nhân, mới không cần đi theo đại sỏa tử kia." A Tương đầu lắc như trống bỏi: "Huynh đừng nhìn chủ nhân tiền nhân mẫu mực, kỳ thật cái gì cũng không biết, ngay cả quần áo cũng không biết gấp, nếu àm xa ta nhất định là nửa bước khó đi.
Chu đại ca, huynh gả cho chủ nhân ta cũng không được hối hận, cho dù hối hận cũng không kịp."
Chu Tử Thư còn chưa trả lời liền nghe thấy tiếng Ôn Khách hành: "Nha đầu, há miệng nói bậy cái gì? Những ngày này không nhìn chằm chằm vào ngươi nên ngứa da phải không?"
A Tương đứng dậy chạy đến bên cạnh Ôn Khách Hành, thập phần thân mật giữ chặt ống tay áo của hắn: "Chủ nhân, đêm qua hội đèn kia rất náo nhiệt, sao lại không gặp người vậy? Người Nam Cương bọn họ ca hát nhảy múa rất vui vẻ." Tuy nói bởi vì nàng còn nhỏ, không kiêng dè, nhưng dù sao cũng là nam nữ khác biệt, chuyện Càn Khôn âm dương này từ trước đến nay chưa từng nói với nàng, thấy nàng hỏi như vậy liền thập phần xấu hổ, bất giác liếc Chu Tử Thư một cái: "...! Đúng là rất náo nhiệt...!Chẳng qua ta lo lắng thân thể A Nhứ liền sớm trở về."
Cũng may A Tương cũng không truy vấn liền nói: "Nếu Chu đại ca đã khỏe rồi chúng ta khi nào đi vậy?" Ôn Khách Hành thấy trong lời nói của nàn có chút buồn bã, hắn đối với A Tương so với Chu Tử Thư tất nhiên là hiểu rõ hơn, lập tức trầm xuống mặt: "Như thế nào, họ Tào kia đối đãi với ngươi không tốt?"
A Tương lắc đầu, suy nghĩ một chút lại gật đầu: "Hắn nói...!Hắn ta nói...!Hắn nói hắn muốn trở về Thanh Phong kiếm phái, không giống như chúng ta."
Ôn Khách Hành nghe xong lạnh lùng nói: "Như thế nào, chẳng lẽ là chê tiểu nha đầu nhà quỷ chủ không xứng với danh môn thiếu hiệp Thanh Phong kiếm phái của hắn?"
Mặt A Tương đỏ bừng, nàng thuở nhỏ được Ôn Khách Hành nuôi dưỡng vô pháp vô thiên, kiêu căng quen rồi, Ôn Khách Hành là quỷ chủ, nàng ở trong cốc từ trước đến nay giống như tiểu công chúa, vất hàm sai khiến, ai dám không kính phục? Nhăn nhó như vậy cũng chưa bao giờ có: "Không phải...!Chủ nhân...!Tiểu tử ngốc đó nói...!Hắn nói...!Hắn muốn trở về bẩm báo sư phụ, cưới...!cưới ta..." Nói đến những chữ sau thanh âm như là ruồi muỗi, hai má đỏ ửng so với đóa sơn trà kia còn diễm hơn vài phần.
Ôn Khách Hành nghe nàng nói như vậy sắc mặt hơi khép lại: "Cái này ngược lại còn giống như một câu nói của người khác.
Chỉ là thành thân liền thành thân, lão già Mạc Hoài Dương kia có cái gì để hỏi?"
Chu Tử Thư cười lắc đầu: "Úy Ninh thuở nhỏ lớn lên ở Thanh Phong kiếm phái hắn không cha không mẹ, Mạc Hoài Dương chính là tôn trưởng của hắn, thành thân là chuyện đại sự làm sao lại không đi hỏi tôn trưởng cho phép? Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư nói như vậy, nghĩ lại cũng cảm thấy có chút đạo lý.
A Tương ở bên cạnh hắn luận tình cảm chính là chí thân, luận thân phận là tỳ nữ, Tào Úy Ninh tuy nói người ngốc một chút, võ công cũng chưa đạt tới thượng cảnh, nhưng dù sao sư xuất danh môn, nếu muốn cưới vợ đương nhiên phải chọn danh môn thục nữ, phải môn đăng hộ đối.
Hắn đối với A Tương kính trọng như vậy một lòng muốn mai mối danh chính ngôn thuận coi như là một mảnh thật lòng, liền lập tức hừ lạnh nói: "Đã như vậy để cho hắn trở về.
A Tương, tiểu tử kia nếu không tới cửa cầu hôn cho tốt ngươi cũng không được qua lại với hắn nữa, nếu không ta chặt gãy hai chân hắn."
Chu Tử Thư thấy hai người một người quấy rầy, một người cố tình gây sự, thật sự là một đôi bảo vật sống.
Chớp mắt thấy Tào Úy Ninh cũng từng bước đi về phía này liền nói: "Lão Ôn, ngươi nói với người ta là được, nữ nhi đại sự hô đánh hô giết giống cái bộ dáng gì? Nào có núi thái sơn già như ngươi sao?"
Ôn Khách Hành hừ một tiếng, Tào Úy Ninh kia đến gần không ngờ Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành đều ở đây, thấy Chu Tử Thư tinh thần đi lên không giống như ngày xưa mặt mang bệnh dung, cũng cao hứng chắp tay nói với hai người: "Ôn huynh, Chu huynh, Chu huynh thân thể khỏe mạnh thật sự là đáng mừng."
Ôn Khách Hành không biết từ khi nào lấy quạt gấp ra phe phẩy nhẹ nhàng.
Kỳ thật lúc này thời tiết là tháng mười lại là sáng sớm, Nam Cương có nóng đến đâu cũng không cần quạt giấy.
Hắn run rẩy cổ tay như vậy, trên mặt thần sắc nghiêm túc, mắt hàm chứa sát khí rất có khí phái thống lĩnh ba ngàn quỷ chúng ngày xưa, nhìn Tào Úy ninh nhiên nói: "Tào huynh đệ, nội tử thương thế đã tốt chúng ta liền trở về Côn Châu, không biết Tào huynh đệ có tính toán gì?"
"Tại hạ rời khỏi sư môn đã lâu ngày.
Cái đó...!Không thành thể thống, phải trở về Thanh Phong kiếm phái, gặp qua ân sư..." Tào Úy Ninh thấy Ôn Khách Hành thần sắc bất chính, trong lòng có chút phát hoảng.
Ngày đó hắn bị Độc Hạt đuổi giết lại được Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư cứu, cũng biết Ôn Khách Hành chính là quỷ chủ Núi Thanh Nhai, mà A Tương nếu là tỳ nữ của Ôn Khách Hành đương nhiên cũng là một thành viên trong đám ác quỷ Thanh Nhai Sơn.
Hắn kỳ thật giống như Cao Tiểu Liên, thuở nhỏ lớn lên trong danh môn chính phái nghe nhiều chuyện xưa của Thanh Nhai Sơn ác quỷ tự nhiên sẽ cho rằng Thanh Nhai Sơn Quỷ Cốc chính là chỗ ác nhất trên đời, mà Quỷ Cốc cốc chủ kia chính là người xấu.
Cũng là nhân duyên kỳ hội, hắn lần đầu tiên xuất sơn hành tẩu giang hồ đi tới phái Nhạc Dương liền gặp A Tương.
Hắn không biết lúc trước A Tương tiếp cận hắn chính là có dụng tâm khác, chỉ nói hai người bèo nước gặp nhau.
Thanh Phong kiếm