Thiên Thiền Sơn Thần Y cốc ở phía Bắc Nam Cương, một đạo Hồ Điệp Lĩnh ngăn cách Nam Cương cùng Thần Y Cốc, trong cốc ấm áp nóng ẩm nhiều kỳ hoa dị thảo, năm đó cực thịnh tất nhiên là người dân cũng cường thịnh, phồn hoa vô tận, hiện giờ lại trống rỗng tàn dư đứt ngói, rải rác giữa cỏ hoang, các loại dược liệu quý giá mà mấy đời đệ tử Thần Y Cốc tỉ mỉ bồi dưỡng cũng bị hủy hoại trong trận kiếp nạn năm đó.
Kỳ thật năm đó Chân lão cốc chủ nhẫn tâm trục xuất Ôn Như Ngọc ra khỏi sư môn cũng là vì tự bảo vệ mình, rất nhiều danh môn chính phái bận tâm đến mặt mũi liền từ đó không còn uy bức nữa, nhưng cũng có rất nhiều người bàng môn tả đạo hoặc là trong các đại môn phái không phục người thanh quy đến Thần Y Cốc tìm việc.
Đệ tử Thần Y Cốc vốn lấy y đạo kiến trường, vốn không tinh võ nghệ, Nhạc Phượng Nhi cứu phu tử, Ôn Như Ngọc thành phế nhân, sau khi Cốc Diệu Diệu dẫn hắn rời đi trong cốc này tướng võ công ngoại trừ Chân lão cốc chủ liền không còn người nào khác.
Chân lão cốc chủ y thuật trác tuyệt, võ công lại chưa lọt vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu, vả lại tuổi tác đã cao, những người ngấp nghé lưu ly giáp lại có thể có cái gì cố kỵ, lại đem Thần Y Cốc này quấy đến long trời lở đất, hoặc trộm hoặc cướp, vô số linh đan diệu dược y phương trân quý bị người cướp sạch.
Đệ tử Thần Y Cốc hoặc chết, hoặc chạy trốn, Chân lão cốc chủ hối hận, một trận bệnh đi qua liền chết, một phái Thần Y Cốc tốt liền biến mất, đáng thương cho mấy đời đệ tử treo hồ tế thế, độ người vô số, chung quy lại không thể tự độ bản thân.
Ôn Khách Hành rời cốc tuổi còn nhỏ nhưng cả đời hắn gặp phải thảm thiết, đối với những ngày vui vẻ khi còn nhỏ liền nhớ rõ ràng, chỉ có như thế mới có thể sống sót trong Quỷ Cốc.
Hiện giờ cùng Chu Tử Thư tay trong tay trở về cố hương, gần nhà, nắm lấy tay y đi vào cửa Thần Y Cốc đã thấy bia đá vỡ vụn, dây leo quấn quanh, con đường đá năm xưa sớm đã bị cỏ hoang bao trùm, trong tầm mắt chỉ có mấy cây cột sứt nằm sừng sững giữa cỏ dài, năm xưa phòng xá, trúc lâu sớm đã không thấy bóng dáng.
Hắn nhìn Thần Y Cốc hoang vắng rách nát không khỏi thở dài: "Lưu ly giáp nguy hại nhân gian như vậy, buồn cười thế nhân nhìn không thấu, đến nay vẫn không biết có bao nhiêu người đối với mấy khối ngói thủy tinh kia nhìn chằm chằm...!A Nhứ, trong đại hội anh hùng lần thứ hai này, có thể xem kịch hay rồi."
"Quản thế nhân họ như thế nào, sau khi chúng ta xong việc liền trở về Tứ Quý sơn trang, từ nay về sau không hỏi những ân ân oán oán này, chẳng phải không rõ sao?" Chu Tử Thư trong lòng cũng cảm khái, chỉ là y hai đời làm người, hiện giờ đối với những giang hồ phân tranh này cũng không thèm để ý.
Y nửa đời trước ở Tấn Châu, ưu quốc ưu dân, tự giác cúi đầu tận tụy, cũng không có tiếc nuối, y lại không cần làm Bồ Tát, đắc chính đạo nào có dư lực siêu độ thế nhân, chỉ nguyện bảo vệ những người yêu mến trong lòng, đem một đám đồ đệ dạy dỗ dưỡng thành người, Tứ Quý sơn trang truyền thừa hy vọng, còn lại cũng không thèm để ý.
Ôn Khách Hành biết tâm ý của y, hắn xa Thần Y Cốc đã lâu, thấy động thiên phúc địa thời thơ ấu hiện giờ hoang vắng như vậy trong lòng nhất thời cảm niệm, kỳ thật cũng đã sớm buông xuống, chỉ nghĩ sau khi giải quyết xong việc cùng Chu Tử Thư quy ẩn, xây dựng lại Tứ Quý sơn trang từ nay về sau thiên trường địa cửu ở lại.
Đột nhiên nhớ tới Đoạn Bằng Cử đã chết, không khỏi lại có chút lo lắng, thấy Trương Thành Lĩnh cùng A Tương đi theo phía sau xa xa, liền giữ chặt tay Chu Tử Thư thấp giọng hỏi: "A Nhứ, mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ huynh giết Đoạn Bằng Cử, lại kêu những hài tử kia xây dựng lại Tứ Quý sơn trang, nếu hắn biết, có thể hay không..."
Ôn Khách Hành không cần phải nói ra miệng, Chu Tử Thư cũng biết "hắn" này là ám chỉ ai, hơi suy nghĩ một lát liền nói: "Lúc Đoạn Bằng Cử rời Tấn Châu có người nhìn thấy hắn cùng Độc Hạt giao tiếp, nếu chết ở trong tay Độc Hạt, cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn ở vị trí thủ lĩnh Thiên Song kỳ thật vô năng vô tài, biểu ca cũng không chân chính sủng tín hắn.
Biểu ca người này nghi ngờ nặng nề, ta mặc dù không biết vì sao hắn lại muốn ngày đó xuống Võ Khố nhưng lúc này hắn một lòng ở trên kho Võ Khố lại không nghĩ tới chuyện của ta.
Ngày sau liền nghĩ đến, lấy tâm tính của hắn làm người, chẳng lẽ còn có thể làm chuyện phúc thủy trọng thu kia?" Sau khi y ở trong vòng tay Hách Liên Dực chết ở Trọng Minh Uyển liền chưa từng nhắc tới người này nữa, hôm nay nhớ tới, trong lòng cũng chỉ nhớ đến tình cảm trung biểu năm xưa.
"Chu Tử Thư" nếu đã chết, ân oán ngày xưa cần gì phải nhớ mãi không quên, y biết rõ Hách Liên Dực không phải là người trọng tình vong lợi, đã buông xuống, hiện giờ phải bận tâm đến thân thể, lại phải bận tâm đến thiên hạ, nào có dư lực cùng mình khó xử liền cũng không thập phần sầu lo.
Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư nói như vậy trong lòng yên tâm một chút, hắn thấy đường núi vào cốc gập ghềnh khó đi, liền từ trong hành lý lấy Bạch Y Kiếm ra một ngựa đi trước, cắt dây leo cỏ hoang mở đường vào cốc.
Chỉ là đi như vậy, lại hao tổn thời gian, mắt thấy mặt trời đỏ buông xuống nhóm người mới đi vào trong cốc.
Ngày xưa đại điện đã sụp đổ hầu như không còn, Ôn Khách Hành thấy nơi này phòng ốc đều hoang phế không khỏi thở dài.
May mà trong cốc đất ấm, lại bởi vì mấy chục năm không có người ở, đi thú rất nhiều nên cũng không có lo đói rét.
Hắn thấy sắc trời đã tối, biết hôm nay không tiện làm việc liền tìm một nơi tránh gió tàn lũy, bảo Trương Thành Lĩnh cùng A Tương đốt một đống lửa, chính mình lại đi vào rừng bắt một con gà rừng, hai con thỏ rừng, bảo Trương Thành Lĩnh cùng A Tương rửa sạch thịt nướng, lại nói với Chu Tử Thư: "A Nhứ, huynh đi cùng ta một chút."
Chu Tử Thư biết hắn có chuyện muốn nói, thấy Trương Thành Lĩnh cùng A Tương nói vừa cười nhặt mấy con tiểu thú kia, núi hoang vắng lặng cũng không có người khác liền cùng Ôn Khách Hành nắm tay nhau đi xa.
Lúc này trăng lên giữa trời, một vầng trăng mới nổi lên bầu trời đầy sao, bốn phía yên tĩnh không tiếng động chỉ có tiếng nói nhỏ của A Tương và Trương Thành Lĩnh xa xa mơ hồ truyền đến.
Hai tay nắm chặt tản bộ trong cỏ hoang một lát liền thấy một chỗ trống cũng là đất cát chất thành, trung tâm bãi đất trống kia có mấy khối gỗ, bởi vì niên đại đã lâu, đã mục nát không còn bộ dáng mơ hồ có thể thấy được trước kia là một xích đu.
Ôn Khách Hành nhìn một lát thấp giọng nói: "Khi còn bé ta thích nhất tới nơi này.
Cha nương ta luôn muốn ta học thuộc lòng tập võ, nhưng khi đó ta chỉ muốn chơi đùa, muốn nương dẫn ta đến đây chơi xích đu...!Có đôi khi trời đã muộn, nương cõng ta về nhà, dọc theo đường đi sẽ nói cho ta nghe về những ngôi sao trên trời..." Hắn nhìn mấy khối gỗ lim đen nhánh kia, một giọt nước mắt rốt cuộc rơi xuống: "Mỗi năm vào lúc này nàng đều thích nhất để cho ta tìm ba sao Phúc Lộc Thọ, nói ba ngôi sao kia tựa như một nhà ba người chúng ta, đoàn viên vĩnh viễn không chia ly..."
Chu Tử Thư trong lòng chua xót ôm hắn vào trong ngực vuốt ve mái tóc bạc của hắn, lại không biết nên mở miệng an ủi như thế nào, thật lâu sau mới nói: "Lão Ôn tất cả đều đã qua rồi, sau này chúng ta cũng sẽ đoàn viên, cha nương ở trên trời có linh, cũng sẽ vui mừng."
Ôn Khách Hành ôm lấy thắt lưng y nhẹ giọng nói: "A Nhứ, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Âm Dương Sách, phụ thân ta đem biện pháp chữa độc ghi vào trong Âm Dương Sách nhưng năm đó khi người nghĩ ra biện pháp này, còn không biết uyên ương cổ, canh Mạnh Bà, muốn giải độc của huynh chúng ta còn phải..." Hắn còn chưa dứt lời, Chu Tử Thư liền đã sáng suốt, đưa tay vuốt ve hai má hắn, ôn nhu hỏi: "Muốn giải độc của ta, còn phải dùng canh Mạnh Bà?"
"Trước khi ta rời khỏi Nam Cương Đại Hiền Giả cùng Đại Vu suy nghĩ thật lâu nhưng cũng nghĩ không ra cách nào tốt.
Chúng ta thời gian không nhiều lắm, chỉ có thể mạo hiểm một lần, nhưng ta sợ huynh...!Sợ huynh..."
"Sợ sau khi ta dùng canh Mạnh Bà sẽ quên đệ?" Gió đêm đột nhiên nổi lên, thổi loạn mái tóc dài của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư thay hắn gỡ một sợi tóc bạc trước mắt ra: "Đệ vì không quên ta, khổ sở đến mức này, chẳng lẽ ta không thể làm được sao? Hơn nữa, ngày đó La di cho ta phương thuốc canh Mạnh bà có nói canh Mạnh Bà này không khó hóa giải, chỉ là nếu đã uống canh Mạnh Bà, cần gì phải nhớ tới chuyện cũ ở tiền Trần? Chỉ là mọi người không muốn thôi, nhưng không phải là không thể." Y nắm chặt tay Ôn Khách Hành ôn nhu nói: "Khi đó Đại Hiền Giả nhìn ra ta mang cổ độc liền nói cổ này nhân tình mà nổi lên, tùy dục mà sinh ra, nếu có thể vung kiếm trảm tình ti, không phải không thể ích thọ kéo dài tuổi thọ.
Canh Mạnh Bà lại là vật làm cho người ta quên tình, hai thứ tương khắc, nghĩ đến cũng có chút đạo lý."
"A Nhứ, huynh không biết đâu." Ôn Khách Hành cười khổ: "Canh Mạnh Bà dược tính mãnh liệt, ta chỉ là không muốn để cho huynh chịu khổ.
Huống chi dựa theo phương pháp của phụ thân muốn đem dược lực dung nhập vào kinh mạch phổi quanh thân huynh...!Ta...! Ta sợ..."
"Chuyện đến nước này rồi giờ còn sợ cái gì?" Chu Tử Thư thở dài: "Chúng ta một đường đi tới bây giờ, kiếp sau làm người ta không còn gì phải sợ nữa.
Khi ta từ trong quan tài kia tỉnh lại liền biết kiếp này sống cũng được, chết cũng được, đắc quân vi ngẫu, không uổng công kiếp này, không có gì tiếc nuối nữa.
Chỉ là nếu có thể sống tốt, sẽ không bao giờ chết, không liều mạng đến cùng, Thiên Vương lão tử cũng đừng mơ tưởng kết thúc đời ta, ta không sợ, đệ sợ cái gì?"
Ôn Khách Hành quan tâm thì loạn, nghĩ đến Chu Tử Thư thất kiếp bát nan hiện giờ mệnh treo một đường hết lần này tới lần khác còn muốn dùng biện pháp mạo hiểm này trong lòng bất an.
Hắn kỳ thật rất tin vào năng lực của phụ thân, chỉ là sau khi nghĩ ra phương pháp này của Ôn Như Ngọc, chưa bao giờ có cơ hội thực hành qua, hiện giờ lại dùng để cứu Chu Tử Thư giống như một ván cược vậy, phần thắng tuy lớn, nhưng luôn có khả năng thua, hắn vốn không phải con bạc, tiền đặt cược lại là tính mạng của Chu Tử Thư, há có thể hoàn toàn yên tâm.
Mắt thấy trong mắt Chu Tử Thư nhu tình muôn vàn tình ý triền miên trong lòng liền hơi an tâm, lại nghĩ nếu một đường đến đây vô luận kết quả như thế nào, dù sao cũng đã không hối hận không oán.
Nếu thật sự không cứu được Chu Tử Thư, chính mình đáp ứng y thay y sống sót thật tốt, thời gian sau này dài dằng dặc, tuy rằng thống khổ nhưng bởi vì may mắn gặp được người này liền giống như Chu Tử Thư nói, ngẫu nhiên như thế không uổng công kiếp này, liền cũng không nghĩ nhiều, ôm y ngồi xuống trên gốc cây cổ thụ: "A Nhứ, huynh nói trên đời này nếu chưa từng có lưu ly giáp, chưa từng có Dung Huyền, ta vẫn luôn ở trong Thần Y Cốc này lớn lên, chúng ta còn có thể gặp được nhau hay không?"
Chu Tử Thư cúi đầu không nói, một lát sau mới nói: "Nếu tiên phụ chưa từng có tội với tiên vương, ta cũng bình an lớn lên ở Tấn Châu, chưa từng gặp sư phụ và đệ...!Đời này tất nhiên sẽ bị vây ở Tấn vương phủ, ngày này ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ.
Được rồi, lão Ôn, thế gian khó nói rõ hơn nữa, ta không tin nhân quả, chỉ là may mắn...!May mắn gặp được đệ, những chuyện trước kia hiện tại nghĩ lại cũng không có gì.
Chờ chữa khỏi độc này chúng ta cùng đi đại hội anh hùng, chấm dứt chuyện Triệu Kính, sau này sẽ trở về Tứ Quý sơn trang trường trường sống lâu dài, được không?"
"Được." Ôn Khách Hành cầm tay y dán lên mặt mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay y ấm áp, lại cảm thấy trên người y hương mai bốn phía, trong lòng say mê, mỉm cười vớiy: "A Nhứ."
"Ừ?" Chu Tử Thư dựa vào vai hắn, hơi thở trên người Ôn Khách Hành ấm áp như mùa xuân, lần đầu tiên hai người cùng thuyền cùng nhau giúp đỡ trong núi hoang y liền đắm chìm trong hơi thở của Ôn Khách Hành, cho đến bây giờ lại càng thêm quyến luyến.
Ôn Khách Hành còn chưa mở miệng đã thấy A Tương từ xa đi tới hướng hai người bọn họ phất tay: "Chủ nhân, Chu đại ca, thịt đều nướng xong rồi mau đến ăn đi."
Hai người nhìn nhau cười, Ôn Khách Hành: "Tiểu Tào cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ai, chữa khỏi vết thương của huynh chúng ta phải nhanh chóng hỏi thăm tin tức Thanh Phong kiếm phái thôi."
"Mạc Hoài Dương nếu cũng có chủ ý với lưu ly giáp kia liền không dám động đến Úy Ninh." Chu Tử Thư nhíu mày nói: "Chẳng qua người này âm hiểm giả dối, chúng ta phải vạn sự cẩn thận." Hai người họ tuy rằng trong lòng sầu lo nhưng không chịu ở trước mặt A Tương lộ ra nửa điểm tâm sự, thấy A Tương đến gần liền đứng dậy nghênh đón, Ôn Khách Hành mở miệng nói trước: "Biết rồi, nha đầu ngốc, lớn tiếng như vậy cũng không sợ quấy rầy chúng ta."
"Biết hai người đã lâu gặp mới lại, hoa trước dưới trăng, chỉ là chủ nhân, Chu đại ca dù có đẹp đến đâu cũng không thể làm cơm ăn được, đi thôi đi thôi."
Chu Tử Thư bật cười, Ôn Khách Hành nhấc hai ngón tay lên nhẹ nhàng gõ lên trán nàng: "Nha đầu ngốc, ngươi có miệng là nói, còn không mau câm miệng?"
Ba người cười nói trở lại nơi trú ẩn, quả nhiên thấy A Tương đem thỏ và con gà nướng đến chín thơm, Trương Thành Lĩnh từ trong hành lý lấy lương khô và nước uống ra đưa trước cho Chu Tử Thư: "Sư phụ, người đói bụng chưa?"
Chu Tử Thư nhận lấy lương khô bẻ ra, trước đưa cho Trương Thành Lĩnh một khối: "Thành Lĩnh, con cũng đói bụng rồi mau ăn đi." Trương Thành Lĩnh nhận lấy bánh mì từ trong tay y chỉ cảm thấy trên người Chu Tử Thư hương thơm bốn phía, giống như không giống ngày thường.
Cậu tuy là Càn Nguyên nhưng tuổi còn trẻ, đối với chuyện Càn Khôn này không hề biết, ngây ngô, chỉ cảm thấy trên người sư phụ mai hương thực dễ chịu, kìm lòng không được liền muốn dựa vào gần hơn một chút.
Ôn Khách Hành nhìn thấy trong lòng biết có gì khác thường, liền nhẹ nhàng kéo Chu Tử Thư đến bên người ở bên tai y thấp giọng nói: "A Nhứ, để ta xem mạch tượng của huynh một chút."
Chu Tử Thư lăn lộn bất giác có gì khác thường, thấy Ôn Khách Hành nói như vậy liền đưa cổ tay qua, Ôn Khách Hành thay hắn một hồi trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: "A Nhứ.
Huynh...!Tín kỳ của huynh là bao lâu chưa từng..."
Chu Tử Thư ngẩn ra, từ khi y dùng thất khiếu tam thu đinh đến nay liền chưa từng có tín kỳ, từ đó về sau lại trúng kỳ độc, cửu tử nhất sinh thân thể hư bạc, vả lại trước kia có kết ấn của Hách Liên Dực, tuy rằng cả ngày cùng Ôn Khách Hành cùng mình một chỗ nhưng vẫn chưa từng có tín kỳ.
Hiện giờ ấn cũ đã đi, lại cùng người bên cạnh từng có da thịt triền miên, Ôn Khách Hành chính là người nổi bật trong Càn Nguyên, khí tức rất không ngự, vả lại y ăn vào viên Nam Cương linh dược tập hợp bí thuật Nam Cương đại thành hội tụ tinh hoa thiên địa, đoan địa có kỳ hiệu quả thực bổ dưỡng, nếu bởi vậy mà tín kỳ đến cũng không có gì lạ.
Chỉ là thời cơ này thật sự không xong đến cực điểm, vả lại y không có tín kỳ hơn hai năm rồi, hôm nay lại trải qua tất nhiên vô cùng mãnh liệt, trong lòng lo lắng ngay cả bánh trong tay cũng ăn không nổi.
Ôn Khách Hành thấy Trương Thành Lĩnh và A Tương đều là những hài tử ngây thơ ngượng ngùng ở trước mặt hai người họ nói loại chuyện này liền buông tay Chu Tử Thư ra, thần sắc xấu hổ nói: "A Nhứ, huynh mới ăn được bao nhiêu thứ, chúng ta ăn xong lại lo lắng chuyện này sau."
Chu Tử Thư cũng không cách nào có thể tưởng tượng được, thân thể này không nghe lời mình hết lần này tới lần khác lại muốn tạo phản vào thời điểm nhiều chuyện này, thời vận như thế không thể làm gì được, ăn lung tung mấy miếng bánh, thịt nướng liền đem hành lý chất đống ở góc tường, hợp y nằm xuống.
Ôn Khách Hành đem lửa trại đốt đến một chút, nội lực của hắn thâm hậu đương nhiên sẽ không sợ rét lạnh liền kêu A Tương cùng Trương Thành Lĩnh ngủ bên cạnh đống lửa, chính mình đến bên cạnh Chu Tử Thư nằm xuống, cũng không dám ngủ quá gần.
Trương Thành Lĩnh đi đường xa mệt mỏi, lại không có tâm sự gì không bao lâu liền ngủ say.
A Tương tuy rằng lo lắng cho Tào Úy Ninh nhưng nàng trời sinh cũng là tính tình tiêu sái, cũng không giống tiểu nữ nhi bình thường triền miên uyển chuyển, nhìn sao trên bầu trời suy nghĩ trong chốc lát cũng chậm trãi ngủ đi.
Ôn Khách Hành lại rốt cuộc không ngủ được, chỉ cảm thấy Chu Tử Thư giấu mình hô hấp yên tĩnh, đếm sao trên bầu trời, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "A Nhứ, huynh ngủ chưa?"
Chu Tử Thư xoay người lại cùng hắn sóng vai nằm, theo ánh mắt của hắn nhìn bầu trời đêm ba ngôi sao chiếu rọi, ánh sao lấp lánh nhẹ giọng nói: "Ngủ không được."
"Huynh là lo lắng..."
Hai người hắn đi tới hôm nay tâm sự lẫn nhau còn có cái gì không rõ.
Chu Tử Thư gối lên vai Ôn Khách Hành, một tay khoác lên hông hắn: "Quả thật không phải là thời cơ tốt."
"Đúng vậy..." Ôn Khách Hành thở dài, nghiêng đầu hôn lên trán y: "A Nhứ, trên người huynh thơm thật, muốn ta xem cũng chỉ là mấy ngày nay, nếu huynh không muốn..."
"Ta có muốn hay không cũng không có biện pháp." Chu Tử Thư nâng thân thể lên, cúi đầu nhìn mặt Ôn Khách Hành: "Trong tiểu não này của đệ lại đang suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Tại sao ta lại không muốn?"
Ôn Khách Hành đưa tay vuốt ve chỗ kết ấn sau gáy y, chỉ cảm thấy da thịt mềm mại không lưu lại nửa điểm dấu vết, đây vốn là chỗ cực kỳ riêng tư, tuyệt đối không cho phép người bên ngoài tùy ý đụng chạm, nhưng hai người đã là tri tâm ái lữ, Chu Tử Thư đương nhiên không cảm thấy mạo phạm, ngược lại cúi đầu hôn lên