Thời điểm giữa mùa hè, ngay cả trong núi cũng có chút nóng bức, trong học đường cũng học sớm hơn một canh giờ.
Hôm nay trong giờ học cũng không có việc gì, Chu Tuần thấy tiểu hài tử đều đi rồi, một mình thanh thanh lẳng lặng phê chuẩn lớp học cửa sổ, đang muốn sửa bàn rồi trở về phòng lại gặp một tiểu đệ tử đời thứ bảy liều lĩnh chạy vào: "Chu sư bá, tiểu sư thúc không hay rồi.
Người mau qua xem!"
Đệ tử đời thứ sáu trong núi do Trương Thành Lĩnh cầm đầu, đều được coi là dưới danh nghĩa của Chu Tử Thư, ngoại trừ Trương Thành Lĩnh là thủ đồ không tính ra thì các đệ tử còn lại đều là bộ hạ cũ của Tấn Châu, ngày đó bái nhập sư môn liền dựa theo độ tuổi của mình mà xếp hạng.
Về sau Chu Tuần vào Tứ Quý sơn trang, y vốn so với Trương Thành Lĩnh còn nhỏ hơn mấy tuổi, chỉ là thứ nhất y là con nuôi của Chu Tử Thư, thứ hai khi các đệ tử ở Tấn Châu phụng y làm Thế tử, tôn ti trên dưới sớm đã quen, tuy nói y không tập võ, không vào cửa báo sư của Tứ Quý sơn trang nhưng những đệ tử đời thứ bảy này thuở nhỏ đã được sư phụ dạy bảo, đều gọi y một tiếng sư bá.
Chu Tuần nghe thấy Ôn Dịch An xảy ra chuyện trong lòng cả kinh, vội vàng theo tiểu đệ tử kia đi Vân Đạm Phong Thanh Đường, đã thấy mọi người vây thành một vòng, thấy y tới vội vàng tách ra bốn phía.
Y cũng ái Ôn Dịch An, giờ đã được Ôn Khách Hành đồng ý, việc đính hôn trên dưới sơn trang ai cũng vui mừng cho y, hiện giờ Ôn Dịch An có chuyện gì, người mà mọi người đầu tiên liền nghĩ đến là y, ngược lại làm cho Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư ở đầu bên kia thật không rõ ràng.
Chu Tuần gánh vác tâm sự, thấy Ôn Dịch An ngồi trên ghế đá trong đình, dường như cũng không có gì đáng ngại, trong lòng thửo nhẹ nhìn kỹ, liền thấy mắt cá chân phải của cậu sưng to, không khỏi thở dài: "Đây là sao vậy?"
Ôn Dịch An thấy y đến liền nở nụ cười: "Không có gì, Tuần ca, ta dạy mấy đứa nhỏ này luyện công không cẩn thận nên bị trật chân một chút."
Chu Tuần thấy mắt cá chân cậu sưng không nhẹ, trong lòng cũng đay, chỉ là trước mặt chúng đệ tử không tiện nói nhiều, liền gật gật đầu: "Các ngươi đi xuống trước đi, ta đến chiếu cố tiểu sư thúc." Chúng đệ tử đều là giác ngộ liền đi theo y đọc sách, Chu Tuần làm việc đoan phương không giống Ôn Vân Tụ, Ôn Dịch An lại khôgn khỏi cười đùa, những đệ tử này ở trước mặt y không dám tùy tiện, lập tức thành thành thật thật mà đi.
Chu Tuần thấy bốn phía không còn người lúc này mới quỳ xuống trước mặt Ôn Dịch An, thấp giọng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Mắt cá chân Ôn Dịch An bị trật rất nặng, kỳ thật rất đau đớn, trước mặt một đám đệ tử đời thứ bảy muốn nhịn nên không chịu lộ ra, mọi người giờ đã đi rồi, trước mắt chỉ có Chu Tuần, lúc này mắt mới đỏ lên: "Tuần ca, rất đau."
Chu Tuần thấy vậy càng đau lòng, y theo Ôn Khách Hành học y nhiều năm, rất giỏi chữa khỏi tổn thương, tân tri vết thương này cần phải dùng vật lạnh băng qua, băng bó thật tốt, thấy Ôn Dịch An nước mắt lưng tròng chỉ hận không thể thay cậu chịu đau, nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, muốn đưa cậu đến thư trai của Ôn Khách Hành để chữa trị thương.
Ôn Dịch An lại bắt lấy vạt áo y thấp giọng nói: "Ta không đi gặp phụ thân, công phu không luyện đến hẳn hoi còn đi giáo đồ đệ, bị phụ thân nhìn thấy xấu hổ muốn chết."
Kỳ thật Ôn Khách Hành đối với cậu là cưng chiều nhất, nếu thấy ái tử mắt cá chân bị sưng như vậy hắn đau lòng còn không kịp, làm sao có thể cười cậu.
Cậu nói như vậy chẳng qua là muốn cùng Chu Tuần ở một mình, trước kia người này đối với mình không để ý cũng thôi, hiện giờ đã định hôn sự, hàng ngày vẫn là quy củ như vậy, tính tình Ôn Dịch An làm sao chịu đựng được, thiên tứ hôm nay trùng hợp như vậy đương nhiên phải dính lấy Chu Tuần không buông.
Chu Tuần nhất thời cũng không để ý tới tâm cơ của cậu, chỉ nghĩ mau mau chữa thương cho cậu liền nói: "Vậy đi vào phòng ta đi, chỗ ta cũng có chút thuốc." Ôn Dịch An hai tay ôm cổ y lại cười nói: "Tuần ca, chân ta đau, ta đi không nổi."
Chu Tuần thấy cậu đau đến sắc mặt trắng bệch, lại còn muốn yêu kiều như vậy, thầm nghĩ đạo sự cấp bách dù sao hai người cũng đã là vợ chồng đã đính ước, cho dù bị người ta nhìn thấy cũng không quan trọng, liền nhẹ nhàng ôm Ôn Dịch An lên.
Y nhìn Ôn Dịch An lớn lên, trước kia cũng thường ôm cậu như vậy, dáng người y cao lớn, mặc dù không tập võ nhưng gân cốt cũng kiên cố, Ôn Dịch An tuy lớn lên cao nhưng thân hình nhẹ nhàng, ôm ngang trong ngực cũng không cố hết sức.
Ôn Dịch An hài lòng, tựa vào trong ngực Chu Tuần, chỉ cảm thấy nếu mỗi ngày được y ôn nhu đối đãi như vậy cho dù là bíij sưng to mắt cá chân thì như thế nào? Chu Tuần ôm Ôn Dịch An đi về phía tiểu viện nơi mình ở, chỉ cảm thấy Ôn Dịch An ở trong ngực mình, quanh thân hương đào nồng đậm, y giờ cũng đã nhiều tuổi còn chưa cưới, liền biết mình yêu người này nặng như thế nào, hiện giờ giai nhân trong lòng, cũng khó tránh khỏi có vài phần đường đột tâm, lại cảm thấy Ôn Dịch An tóc dài lướt qua cổ mình thật là ngứa ngáy, bàn tay nâng eo cậu bất giác căng thẳng, Ôn Dịch An hết lần này tới lần khác không chịu thành thật, ở bên tai cậu thấp giọng nói: "Tuần ca, huynh ôm chặt một chút, đừng làm ta ngã."
Chu Tuần cắn răng nói: "Đệ lại bướng bỉnh, nếu ta lỡ tay, đệ coi như rơi xuống ao nước rồi." Từ Vân Đạm Phong Khinh Đường đến tiểu viện của y vốn phải đi ngang qua Thủy Các, Chu Tuần lúc trước không thẹn với lương tâm, hôm nay bị Ôn Dịch An trêu chọc như vậy, không khỏi chột dạ, nghĩ thầm bộ dáng này của hai người tuyệt đối không thể bị hai người Ôn Chu nhìn thấy.
Ai ngờ trời không thỏa mãn nguyện vọng của người khác, vừa mới xoay chuyển một vòng liền thấy Ôn Khách Hành thản nhiên đi tới, trong tay xách theo một bầu rượu nhỏ, chính là loại rượu mà Chu Tử Thư thường ngày hay uống, tâm tình hắn dường như là cực tốt, trong miệng mơ hồ ngâm nga bài hát, thoạt nhìn Chu Tuần ôm ái tử từ dưới hành lang đi tới, bất giác ngẩn ra, thấy Chu Tuần một tay ôm eo Ôn Dịch An, một tay ôm dưới gối ái tử thực là thân mật, hai người tuy đã sớm đính hôn nhưng thân thiết như vậy cũng không có gì là ổn.
Ôn Khách Hành những năm gần đây cùng Chu Tử Thư ẩn cư ở Tứ Quý sơn trang, sinh con nuôi con, giáo dưỡng đồ đệ, sớm đã không còn tính tình tàn nhẫn trước kia.
Chúng đệ tử ngày thường sợ Chu Tử Thư hơn là sợ hắn, chỉ biết sư thúc tính tình hiền hòa, bởi vậy ngẫu nhiên ai phạm phải sơ suất nhỏ đều là đến cầu Ôn Khách Hành, tiểu đệ tử đời thứ bảy càng không thể tưởng tượng được một người đầu đầu tóc bạc sư thúc tổ đi dạo khắp sơn trang cả ngày này lại chính là quỷ chủ núi Thanh Nhai năm đó.
Chu Tuần kiên trì đứng yên có ý muốn đem Ôn Dịch An trong ngực buông xuống, Ôn Dịch An lại ôm chặt cổ y không buông, ngược lại cười nói với Ôn Khách Hành: "Phụ thân, ban ngày cha uống rượu, nương biết sẽ mắng người!"
Ôn Khách Hành thấy ái tử nói trước bèn đáp trả: "Con còn mặt mũi nói? Ban ngày ban mặt, bộ dáng này là gì? Thành thể thống gì?" Hắn đối xử với Chu Tuần từ trước đến nay rất hiền lành, Chu Tuần tính tình ổn trọng, ít khi tuyệt phạm sai lầm, cho dù ngẫu nhiên có chút sai lầ thì, thường thường cũng là Chu Tử Thư ra mặt ôn nhu khuyên nhủ liền thôi, hôm nay thấy hai người họ thân mật như vậy, Ôn Dịch An không sợ hãi, Chu Tuần lại là mặt mang xấu hổ, hắn đối với đứa con bảo bối này thập phần hiểu rõ, trong lòng hiểu rõ, tự nhiên cũng không tiện trách cứ Chu Tuần cái gì.
Chu Tuần kiên trì nói: "Nhạc phụ, An đệ bị thương mắt cá chân, thật sự là đi không được..."
Ôn Khách Hành vừa nghe ái tử bị thương làm sao còn quản quy củ gì, vội vàng đến gần, thấy mắt cá chân của Ôn Dịch An sưng lên to, nhất thời thật đau lòng: "Sao lại không để ý như vậy? Mau ôm vào, để ta xem." Chu Tuần biết nhạc phụ ngực la vạn quyển, y thuật hơn xa mình, thương thế của An đệ không nhẹ, để cho hắn đến xem đương nhiên càng thêm ổn thỏa, vội vàng ôm Ôn Dịch An vào Thủy Các.
Ôn Dịch An Tâm nói không tốt, chỉ là mắt cá chân thật sự đau đến lợi hại, cũng đành phải nhịn lệ để Chu Tuần ôm mình vào trong phòng cha mẹ.
Hai người vừa rồi vào Thủy Các đã thấy Chu Tử Thư vội vàng đi ra, hai tay vẫn đang thắt dây thắt bên hông, quần áo trên người cũng không chỉnh tề lắm.
Ôn Dịch An mở to hai mắt, Chu Tuần một lòng nhớ thương trên chân cậu, ngược lại không có để ý tới.
Chu Tử Thư ở trong gian liền nghe được đã thấy Chu Tuần ôm Ôn Dịch An lên một cái ghế dài, Ôn Khách Hành đi lấy rương thuốc trên giá sách, hai người vội vàng thay Ôn Dịch An đắp chỗ sưng lên kia, đều là luống cuống tay chân, không phải bộ dáng thành thạo như ngày thường khi hành y.
Chu Tử Thư thấy cũng không nhúng tay vào được, liền đứng ở một bên nhìn Ôn Dịch An, đã thấy hai má cậu ửng đỏ, không dám nhìn mình, trong lòng khẽ động, nhẹ giọng nói: "An Nhi, con làm sao mà bị như vậy?"
Ôn Dịch An cúi đầu: "Vừa mới dạy các tiểu đồ đệ tốn vị bộ pháp, không để ý một cái liền..." Chu Tử Thư khẽ nhíu mày tựa tiếu phi tiếu nhìn Ôn Dịch An, thầm nghĩ tiểu gia hỏa con còn dám lừa gạt trước mặt ta.
Y khi còn nhỏ vào Tấn Châu miếu đường lăn lộn nhiều năm, lòng người quỷ cổ bảy vào bảy ra làm sao có thể nhìn không ra điểm cẩn thận này của Ôn Dịch An.
Ôn Dịch An thiên phú cực tốt, Lưu Vân Cửu Cung Bộ cậu mười tuổi đã quen thuộc, nhắm mắt lại cũng sẽ không phạm sai lầm.
Ôn Khách Hành quan tâm tất loạn, Chu Tuần tính tình thành thật mộc nhụa liền bị đứa nhỏ này lừa gạt.
Chu Tử Thư thấy mắt cá chân cậu cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là chịu khổ sở da thịt mấy ngày, trong lòng buồn cười, cũng không biết ấu tử này thật sự thông minh hay là ngốc đến đáng thương.
Thấy Ôn Khách Hành dùng một cuộn băng gạc nhỏ nhẹ nhàng quấn mắt cá chân cậu lại, thần sắc trên mặt hiện ra thập phần đau lòng liền không nói gì nữa, đợi đến khi băng bó đã thỏa đáng liền nói với Chu Tuần: "Vết thương này vẫn là tĩnh dưỡng mấy ngày tốt hơn, đưa nó trở về đi." Chu Tuần trước mặt hai người không tiện ôm Ôn Dịch An lên, liền đỡ cậu đứng dậy, Ôn Dịch An ủy khuất nhìn cha mẹ một cái, Ôn Khách Hành thở dài: "Được rồi, đã như thế này rồi làm sao đi được?" Chu Tuần lúc này mới đỏ mặt ôm cậu lên, chậm trãi ra khỏi Thủy Các.
Ôn Khách Hành thu thập hòm thuốc trong miệng vẫn lải nhải: "Hài tử lớn như vậy, không để ý như vậy, ai, thật sự là nhất định phải thay nó quan tâm cả đời..." Chu Tử Thư buồn cười: "Muốn đệ lo lắng cái gì?