Editor: Lạc Y Y
"Tôi hơi rối, anh để tôi nghĩ lại cái." Tô Nguyên trong khoảng thời gian nhất thời rất rối, đã không thể phân tích lời của Lục Cẩn nói.
Lục Cẩn giữ bả vai của Tô Nguyên, "Năm đó không phải tôi muốn rời đi, hôm ấy là ngày kì dịch cảm của tôi tới, sau khi tỉnh lại thì đã bị ba tôi khiêng lên xe, không nói lời từ biệt với em là lỗi của tôi, tôi xin thề, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."
"Tôi biết mình đột nhiên như vậy, trong lòng em sẽ rất loạn, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ, tôi về trước, hẹn gặp lại em vào mấy ngày tới."
Sau khi Lục Cẩn đi, Tô Nguyên ngẩn người ngồi trên sofa không nói lời nào, cậu biết mình ngang ngược, không thể quên được chuyện năm xưa, thái độ của nhà họ Lục đối với cậu không phải là không nhìn ra được, nếu thật sự quay lại với Lục Cẩn, vậy thì cậu sẽ phải đối mặt với nhà họ Lục.
Đối mặt với tình huống không ai trong nhà chồng thích mình, Tô Nguyên thật sự rất đau đầu, cậu không muốn sẽ để nửa đời sau của mình phải lấy lòng nhà chồng.
Sau khi nghĩ thông, Tô Nguyên đã soạn thư gửi cho Lục Cẩn.
"Lục Cẩn, chuyện năm đó chúng ta có thể coi như đã qua, chúng ta cũng có thể trở lại như ban đầu, tôi không muốn lừa mình, tôi biết rõ mình vẫn còn thích anh, nhưng anh cũng biết, gia đình anh chẳng hề chào đón tôi, năm đó kết hôn cũng chỉ là bọn họ muốn lấy pheromone của tôi để cứu anh, cho nên tôi hy vọng anh có thể xử lý ổn thỏa bên phía gia đình của anh trước, rồi hãy nói đến quan hệ của chúng ta."
Lục Cẩn vừa về đến nhà đã nhìn thấy tin nhắn này, kích động không thôi, lập tức trả lời tin nhắn: "Tôi sẽ xử lý ổn thỏa, em hãy chờ tôi!"
Diệp Thi Ngữ đứng từ xa đã nhìn thấy xe của Lục Cẩn lái về, lập tức xuống lầu tiếp đón, mặc dù tiệc đính hôn lần trước vẫn chưa hoàn thành, nhưng cô ta đã dùng thân phận bà Lục tương lai sống ở nhà họ Lục từ lâu rồi.
"Anh Cẩn, anh về rồi" Diệp Thi Ngữ dịu dàng nói: "Bữa tối chuẩn bị sắp xong rồi, em bảo quản gia nấu thêm hai món nữa."
"Sao cô lại ở nhà của tôi?" Lục Cẩn hỏi.
Nụ cười trên mặt của Diệp Thi Ngữ cứng nhắc, vừa vặn bà Lục đi tới, tức giận nói: "Thi Ngữ vì sao không thể ở nhà của con? Nó là vợ sắp cưới của con đó!"
Lục Cẩn cười khẩy, "Vợ sắp cưới? Sao con lại không biết, Diệp Thi Ngữ, tôi nhớ tiệc đính hôn lần trước tôi nói là đã hủy rồi, cô cảm thấy lời tôi nói không đủ rõ ràng sao?"
Diệp Thi Ngữ không nói, chỉ cúi đầu ấm ức đứng sang bên cạnh, cô ta biết vào lúc này giả vờ đáng thương sẽ tốt hơn là nói nhiều lời, bà Lục nhìn thấy nhất định sẽ thương xót cô ta.
Quả nhiên là vậy, bà Lục thương xót kéo Diệp Thi Ngữ ngồi xuống sofa, chỉ vào Lục Cẩn nói: "Con còn nói không biết ngượng, hôm đó có thằng nhóc đến làm loạn, con cứ bỏ qua cho nó như vậy, rốt cuộc con nghĩ sao vậy hả, con đặt thể diện của nhà họ Lục chúng ta ở đâu?"
"Mẹ." Lục Cẩn lạnh lùng nhìn bà Lục, "Ban đầu Diệp Thi Ngữ bỏ thuốc con, làm con mất trí nhớ, chuyện này mẹ có biết không?"
Sắc mặt bà Lục bỗng tối sầm lại, ù ù cạc cạc nói không rõ, "Con... con lại nói... mê sảng gì vậy, Thi Ngữ... sao có thể, bỏ thuốc..."
"Ha." Bà Lục biểu hiện như vậy, đã làm Lục Cẩn nhìn thấu rồi, "Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ đối xử với con vậy sao?"
Bà Lục cũng biết sự tình bại lộ, nên không giả vờ tiếp nữa, hừ lạnh một tiếng nói: "Không bỏ thuốc con, lẽ nào muốn con lại đi tìm Tô Nguyên kia sao? Lục Cẩn, không phải mẹ nói chứ, kết hôn vẫn cần phải môn đăng hộ đối, Tô Nguyên là thằng bán nghệ, gia cảnh còn kém như vậy, sao nó có thể vào nhà họ Lục chúng ta!"
"Mặc kệ mẹ nói thế nào" Lục Cẩn chẳng nề hà gì nói: "Nếu mẹ không thể thừa nhận Tô Nguyên, mẹ có thể coi như chưa có thằng con trai này. Tô Nguyên và con vẫn chưa ly hôn, chuyện ly hôn năm đó cũng là lừa mọi người thôi, bây
giờ con muốn đi tìm vợ con, mấy người thích làm gì thì làm, nhưng nếu để con phát hiện mấy người gây phiền phức cho vợ con, thì con nhất định sẽ trả lại gấp đôi!"
Lục Cẩn cũng biết mình với mẹ nói chuyện không được, sự chán ghét của bà ấy dành cho Tô Nguyên quá lớn, nếu đã không thể thay đổi suy nghĩ của bà Lục, vậy thì cần vợ không cần nhà nữa, dù sao còn có Lục Du, cũng không sợ không ai dưỡng lão cho họ.
Nghĩ như vậy, Lục Cẩn vui vẻ thu dọn hành lý đến nhà Tô Nguyên, dự định nương nhờ bà xã.
Tô Nguyên ngủ trưa cùng An An một giấc, nào ngờ mới có chút thời gian đã xảy ra chuyện lớn như thế!
Trên mạng càng bùng nổ hơn.
#Bạo!!! Lục Cẩn không ngờ lại từ bỏ chức vụ người phụ trách nhà họ Lục
#Giấy kết hôn
#Lục Cẩn #Tô Nguyên
Từ An gọi điện cho Tô Nguyên cháy máy, nhưng Tô Nguyên đã bật chế độ im lặng để có thể ngủ cùng An An.
Mãi cho đến khi thức dậy mới nhìn thấy, lập tức gọi lại.
"Tô Nguyên!!"
Giọng nói từ cơn thịnh nộ của Từ An suýt chút làm lủng màng nhĩ của Tô Nguyên, dọa cậu vội ném điện thoại đi.
Chờ cho thanh âm không còn chói tai nữa, Tô Nguyên mới nhặt điện thoại lên hỏi: "Từ ca, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?"
"Em còn hỏi anh!" Từ An gắt gỏng nói: "Em với Lục Cẩn rốt cuộc là có chuyện gì, anh ta điên rồi phải không? Đột nhiên tự hủy, rốt cuộc thì anh ta muốn làm cái gì? Hủy hoại em ư?"
"Hủy hoại em?" Tô Nguyên hơi mù mờ, "Chắc là không thể đi..."
"Em tự mình đi xem Weibo, chút nữa anh sẽ đến nhà em! Gọi luôn cả Lục Cẩn đến!"
Từ An phẫn nộ cúp điện thoại, bò dậy từ trên giường của Giang Thành không kịp nghỉ ngơi, anh lái xe đến nhà Tô Nguyên.
Tô Nguyên mơ mơ màng màng mở Weibo ra xem, cũng ngây người luôn.
"Má ơi! Đây là cốt truyện gì? Lục Cẩn sao lại đột nhiên tái hôn với Tô Nguyên rồi?"
"Không đúng! Tôi đã tra trên web rồi, bọn họ là chưa ly hôn."
"Tin tức trên mạng lần đó của hắn tôi vẫn còn nhớ, hot search năm đó mấy người quên rồi sao? Khi ấy Lục tổng nói chắc nịch là đã ly hôn."
"Ai mà biết chứ? Nhưng vì sao Lục tổng lại từ chức trong công ty của mình? Rõ ràng có tiền đồ tốt như vậy, từ chức rồi tiếc biết bao nhiêu a."
"Đúng đó, công ty bọn họ vừa cho ra mắt sản phẩm miếng dán ức chế Nano do Lục tổng nghiên cứu chế tạo ra, anh ta là nhân viên quan trọng của nước nhà, chắc là đến công ty lớn hơn đi."
"Rất có thể!"
"Lầu trên phân tích rất có lý."
Tuy nhiên, không ai ngờ tới là Lục Cẩn lại trả lời một bình luận.
Lục Cẩn: "Không hề có, tôi định làm trợ lý cho bà xã tôi, hihi ( ﹡ˆoˆ﹡)"
"??? ai đó nói cho tôi cái bình luận này là giả đi!"
"Bái kiến Lục tổng, cảm ơn miếng dán ức chế Nano của Lục tổng đã làm tôi có được cuộc đời mới."
Tô Nguyên xem đến rối cả mắt, điều quan trọng hơn hết là, trên trang web xác nhận, có thể kiểm tra thấy cậu và Lục Cẩn vẫn còn trong quan hệ vợ chồng, tin tức này càng làm cho đầu óc cậu thêm rối bời.
"Năm đó, ly hôn là giả?"
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, nhưng đầu óc Tô Nguyên đang rất rối vốn không nghe thấy, cuối cùng vẫn là Tô Tử An chạy ra mở cửa.
"Chú Lục!" Tô Tử An vui mừng gọi vô: "Ba ơi, chú Lục đến rồi."
Lục Cẩn kéo theo vali đi tới phòng Tô Nguyên, cười nói: "Vợ ơi, anh về rồi."