Editor: Lạc Y Y
Từ An là Beta, thuộc về thể chất khó mang thai, vốn dĩ anh và Giang Thành đã chuẩn bị cả đời không có con, nhưng không ngờ rằng Từ An đã mang thai.
Giang Thành kích động trực tiếp đẩy lùi công việc ra sau, hắn định cùng Từ An dưỡng thai.
Lục Cẩn về nhà liền nói tin tốt này với Tô Nguyên, Tô Nguyên nghe xong cũng vui mừng cho Từ An.
Cậu biết hai người họ đã mong chờ đứa con từ rất lâu rồi, cũng coi như được như ý nguyện.
Điều cậu không ngờ là, mới qua chưa được bao lâu, hai người này lại cãi nhau.
Ngày hôm đó ngay ngày trời đổ mưa, Tô Nguyên loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa bèn gọi Lục Cẩn ra mở cửa.
Không ngờ hóa ra là Từ An đến, cả người ước nhẹp trông nhếch nhác vô cùng.
Vừa nhớ ra Từ An cũng đang mang thai, Tô Nguyên lập tức để cậu đi tắm rửa, tiện thể bảo Lục Cẩn nấu cho anh một tách trà gừng.
Từ An tắm xong đi ra ngồi trên sofa, vẻ mặt xấu hổ nói: "Muộn vậy rồi còn làm phiền em, hai người đi ngủ đi, tôi sẽ đến phòng khách nghỉ ngơi."
"Anh thế này rồi, sao em có thể an tâm đi ngủ chứ!" Tô Nguyên nhíu mày hỏi: "Khuya như vậy, sao anh lại đột nhiên dầm mưa chạy đến đây, có phải anh đã quên trong bụng mình còn có em bé không! Giang Thành đâu? Em phải nói chuyện tử tế với cậu ta."
Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt Từ An càng kém hơn, Tô Nguyên cũng nhìn ra được, nhỏ giọng hỏi: "Hai người cãi nhau rồi?"
"Ừm" Từ An gật đầu.
Tô Nguyên khó hiểu hỏi: "Vì sao? Anh đã mang thai cậu ta không biết nhường anh sao?"
"Ha, cậu ta cũng đâu thiếu con cái." Từ An thờ ơ nói: "Được rồi, Tiểu Nguyên, đã khuya lắm rồi, em đi ngủ đi."
Thấy dáng vẻ không chịu nói của Từ An, Tô Nguyên cũng không còn cách nào, chỉ đành quay về phòng, trước khi đi còn không ngừng dặn dò: "Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm nha."
Bởi vì vẫn luôn lo lắng chuyện của Từ An, Tô Nguyên cũng không ngủ nướng, trời vừa sáng đã thức dậy.
Sau khi ngủ một giấc, Từ An rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dùng bữa sáng xong, Lục Cẩn đưa An An đến trường trước, Tô Nguyên cũng định đi hỏi chuyện của Từ An, đột nhiên chuông cửa vang lên, Tô Nguyên tưởng là Lục Cẩn để quên đồ nên về lấy, nhanh chóng đi mở cửa.
Nhưng bị Từ An ngăn lại.
"Nếu người đến là Giang Thành thì bảo cậu ta cút đi."
Tô Nguyên nhìn qua mắt mèo, người đến quả đúng là Giang Thành, trông nhếch nhác ko thể nhìn nổi, chắc là cả đêm không nghỉ ngơi tử tế đi.
Dường như nghe thấy động tĩnh bên trong nhà, Giang Thành đập cửa mạnh hơn: "Tiểu Nguyên, Tiểu An có ở đây không? Tiểu An?"
Tô Nguyên do dự một hồi nói: "Anh ấy hiện đang rất tức giận, không cho tôi mở cửa."
Giang Thành lớn tiếng hét vào: "Tiểu An, tin em đi, em thật sự không có, đứa nhỏ đó thật sự không phải là con em đâu!"
Đứa nhỏ? Đứa nhỏ gì? Tô Nguyên nghi ngờ nhìn sang Từ An, dùng ánh mắt hỏi: "Xử lý thế nào?"
"Mặc kệ cậu ta, bảo cậu ta cút!"
"Được rồi!"
Tô Nguyên nói với ngoài cửa: "Từ ca nói, bảo cậu cút, anh ấy không muốn để ý đến cậu."
"Tiểu An... anh tin em đi, em..."
"Giang Thành." Tô Nguyên nói: "Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng nên về giải quyết trước rồi hãy giải thích với Từ ca, hiện giờ anh ấy đang mang thai, đừng để anh ấy tức giận."
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó trợ lý Tiểu Ngô đã đuổi tới, nói hết lời mới khuyên Giang Thành về được.
Tô Nguyên cũng nhịn không được đi đến bên cạnh Từ An hỏi: "Từ ca, hai người rốt cuộc làm sao vậy? Đứa nhỏ gì chứ?"
Từ An: "Em còn nhớ Trình Nguyên không?"
"Nhớ, sao vậy? Lại là cậu ta?" Tô Nguyên nhíu mày, đã qua nhiều năm như vậy, sao người này lại xuất hiện rồi.
Từ An cười khẩy: "Người này à, cậu ta dẫn theo con của Giang Thành trở về, đúng thật là quá buồn cười mà. Năm đó tại sao lại dễ dàng tin tưởng
cậu ta với Trình Nguyên không có gì được chứ? Những lời giải thích mà cậu ta đưa ra chắc cũng là giả đi."
"Cậu ta dẫn theo con của Giang Thành?" Tô Nguyên đơ người, "Sao có thể như vậy? Giang Thành từng nói, cậu ấy không có gì với Trình Nguyên mà!"
Từ An: "Ngày đó anh vừa khám thai về thì nhìn thấy Trình Nguyên với Giang Thành đang ngồi trên sofa nói chuyện, anh muốn núp vào nghe thử, nhưng lại không ngờ... ha..."
–
"Anh Thành" Trình Nguyên quỳ gối trên sàn, ôm chân Giang Thành khóc lóc nói: "Em cũng không muốn quay lại, nhưng Tiểu Tề nó nhớ cha rồi, nó đã được 6 tuổi, em không muốn để cả đời nó không gặp được cha của mình, anh Thành, em cầu xin anh, anh chấp nhận Tiểu Tề được không, anh cứ nói đứa nhỏ này là anh nhận nuôi."
Đứa nhỏ đang đứng bên cạnh bị Trình Nguyên kéo xuống, "Mau kêu cha."
Tiểu Tề bị động tác này của Trình Nguyên làm cho sợ hãi, nhỏ giọng gọi: "Cha"
Từ An ngồi xổm cạnh tủ giày, móng tay của mình cắm sâu vào da thịt anh cũng không cảm thấy đau, năm đó Giang Thành giải thích với anh nói Trình Nguyên là Omega của anh trai cậu ta, nên sẽ không chạm vào, nhưng hiện giờ con trai đã tìm đến cửa, mình thật ngu ngốc khi tin lời Giang Thành nói.
"Trình Nguyên!" Giang Thành mắng nhiếc nói: "Tôi cảnh cáo cậu, cậu mau chóng dắt con của cậu rời khỏi chỗ này."
"Em sẽ đi, anh Thành, em chỉ muốn để Tiểu Tề gặp mặt anh." Trình Nguyên van xin nói: "Anh Thành, anh ôm Tiểu Tề đi được không, nó còn nhỏ như vậy, nhưng vẫn luôn không có cha, nó thật sự rất nhớ anh, chỉ cần ôm nó một cái thôi."
Tiểu Tề bị Trình Nguyên ngắt mạnh một cái, bỗng chốc nước mắt rơi xuống, tủi thân nhìn Giang Thành nói: "Cha, ôm con."
Giang Thành không thể chịu được, thấy đứa nhỏ đáng thương nên vươn tay ôm nó vào lòng.
Dường như cảm thấy được ấm áp, Tiểu Tề khóc càng lớn hơn, miệng cũng không ngừng gọi: "Cha ơi, cha, con nhớ cha lắm, vì sao cha không cần con nữa? Tại con không ngoan sao? Ba nói con nghe lời thì cha sẽ về, cha ơi con sẽ ngoan mà, cha đừng bỏ con."
"Tôi..."
"Anh Từ, anh ở đó làm gì vậy?"
Từ An quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Ngô đứng ở cửa, trên tay còn cầm theo tờ báo cáo.
Dường như nhớ đến gì đó, Từ An đưa tay giật lấy báo cáo đó qua, trên đó viết là giấy chứng nhận quan hệ cha con.
Chứng minh rằng đứa nhỏ đó thật sự là con của Giang Thành.
Giang Thành nghe thấy động tĩnh, đẩy Tiểu Tề ra chạy đến cửa, muốn giải thích lại không biết nên giải thích thế nào.
"Tiểu An... em..."
"Câm miệng!" Từ An đẩy Giang Thành ra, "Giang Thành, cậu được lắm, kim ốc tàng kiều thật đúng là lợi hại, kịch bản hiện tại là gì? Tiểu Tam dắt con tìm đến cửa? Có phải tôi nên phối hợp với cậu chủ động biến mất không?"
Giang Thanh lo lắng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ lòng như tro tàn của Từ An như vậy, "Không phải như vậy đâu, Tiểu An, đứa nhỏ này, em..."
"Đứa nhỏ này là con cậu, tôi biết rồi, cũng đã nhìn thấy, chúc một nhà các người hạnh phúc mỹ mãn."
Từ An nói xong, không màn tất cả chạy ra bên ngoài, cậu nghĩ mình còn tiếp tục ở lại đây chỉ có thể làm trò cười.
Ngoài trời đang đổ mưa, nhưng anh không còn cảm giác gì nữa, anh chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả.