Editor: Lạc Y Y
Tô Nguyên cũng không ngờ video lại có sức ảnh hưởng như vậy, cậu suy nghĩ kỹ rồi nói: "Từ ca, anh đặt chuyện khác xuống trước, hãy cùng Giang Thanh nói chuyện tử tế với nhau, em đi tìm Trình Nguyên, sự việc còn chưa đến bước đường cùng, nhất định vẫn còn xoay chuyển được!"
Từ An do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, anh thực sự không thể buông bỏ Giang Thành, nhìn hắn vào tù bản thân anh vẫn sẽ đau lòng.
Chỉ vài ngày không gặp, Giang Thành đã gầy đi rất nhiều, hắn nhìn thấy Từ An cũng chỉ nghĩ anh đến có ý đồ, không cho anh cơ hội mở miệng, "Từ An, tôi cảnh cáo anh, nếu anh phá đứa bé đi, chúng ta sẽ không thể quay lại được nữa!"
Từ An đơ người, sau đó cúi đầu nở nụ cười bất đắc dĩ, "Giang Thành, cậu biết mà, đứa bé này không thể giữ lại, cách tốt nhất vào lúc này chính là tôi đi, Trình Nguyên là Omega, pháp luật sẽ thiên vị hắn chứ không phải tôi. Giang Thành, cậu đừng có kháng cự nữa, sau này tôi cũng sẽ không có bất cứ dây dưa gì với cậu, cậu cứ sống tốt với Trình Nguyên..."
"Từ An!" Giang Thành lớn giọng cắt ngang lời Từ An, hắn tức suýt nữa cắn mẻ răng, người ở trước mắt hắn đã yêu mười năm, suốt mười năm, sao anh có thể nói ra lời tuyệt tình như vậy!
"Đứa nhỏ Trình Nguyên sinh chưa kể có phải là của tôi hay không, cho dù là phải, có đánh chết tôi cũng không nhận. Tôi không có bất kì tình cảm nào với hắn, dựa vào cái gì anh muốn tôi sống với hắn cả đời!" Giang Thành phẫn nộ nhìn chằm chằm Từ An, đôi mắt đỏ ngầu làm người ta nhìn đã thấy sợ hãi.
Từ An trầm mặc không nói, anh cũng không muốn nhường người mình yêu cho kẻ khác, nhưng nếu không làm như vậy, người anh yêu sẽ phải vướng vào vòng lao lý.
Giang Thành vươn tay ôm lấy Từ An, giọng điệu thoáng cái đã dịu đi, lúc cất lời còn mang theo nghẹn ngào, "Tiểu An, cầu xin anh, đừng không cần em mà, em sẵn sàng ngồi tù, nhưng em thật sự không thể chịu nỗi ngày tháng sau này không có anh, như vậy có khác gì anh muốn mạng sống của em chứ?"
"Giang Thành, xin lỗi." Nhìn Giang Thành yếu đuối như vậy, Từ An bỗng chốc hiểu ra, bản thân vẫn luôn ép buộc Giang Thành nhận đứa bé kia, rồi ở bên Trình Nguyên, nhưng Giang Thành thì sao? Hắn đã chiến đấu hết mình với tình yêu của mình, mà anh lại đối xử với hắn như vậy, "Tôi hiểu rồi, cậu ngồi tù, tôi sẽ ở nhà chờ cậu được ra ngoài, không ép cậu nữa."
Thời gian thăm gặp người thân rất nhanh đã hết, Từ An bất đắc dĩ bị buổi ra ngoài, có điều bản thân anh đã xác định được con đường trong tương lai, bây giờ anh cũng đã có con, dù có thưa kiện, anh ít nhiều cũng có cơ hội thắng, chi bằng liều một lần cuối cùng.
Một nhà Trình Nguyên trước mắt được sắp xếp ở trong một căn nhà khác của Giang Thành, Tô Nguyên biết mật mã căn nhà ấy, nên cậu tiến vào rất thuận lợi, đồng thời cũng nhìn thấy đứa nhỏ kia. Nó rất giống Trình Nguyên, nhưng sắc mặt không được tốt, trắng bệch không có chút thần sắc, cái trán còn nhô lên, trông giống như bé đầu to.
"Chú Ngô, tối nay chúng ta sẽ ăn gì vậy ạ, con muốn ăn sườn xào chua ngọt!" Tiểu Tề cười hỏi.
"Được, tối nay sẽ làm món này."
Tô Nguyên ngây người chốc lát, cậu không ngờ Tiểu Ngô lại rất thân với đứa nhỏ này, nghe lời này chắc là Tiểu Ngô đã không ít lần làm đồ ăn cho hai ba con này.
Tiểu Ngô cười rồi ra khỏi phòng bếp, định đưa trái cây cho Tiểu Tề, không ngờ đột nhiên nhìn thấy Tô Nguyên ở cửa, cậu ta bị dọa suýt chút ngã ngồi trên đất.
"Tô Nguyên?! Sao cậu đến đây?" Tiểu Ngô có hơi căng thẳng hỏi, còn chưa đợi Tô Nguyên trả lời, đã bắt đầu giải thích nói: "Tôi nghe theo sự sắp xếp của anh Thành, đến nơi này chăm sóc cho ba con Trình Nguyên."
Nghe theo sự sắp xếp của Giang Thành? Giang Thành sao lại sắp xếp trợ lý của mình đi chăm sóc Trình Nguyên? Còn đích thân làm cơm?
Lẽ nào Giang Thành thật sự ăn trong bát nhìn trong nồi sao, vẫn không buông Trình Nguyên được?
Vừa nghe thấy vậy, Tô Nguyên đã tức sắp nổ phổi, ý nghĩ muốn nói chuyện tử tế với Trình Nguyên thoáng cái tiêu tan!
"Chú Ngô? Chú này là ai vậy? Chú ấy đến tìm ba con sao? Nhưng ba con ra ngoài rồi, cha lớn cũng không ở đây." Tiểu Tề đứng dậy nói với Tô Nguyên: "Hay là chú lần sau lại đến?"
Giang Thành, đm cậu đúng là tên khốn nạn! Ngồi tù là đáng!
"Chậc" Tô Nguyên xoay người rời đi không quay đầu lại.
Tô Nguyên về đến nhà, nhìn thấy Từ An ngồi trên sofa, nhất thời sững sờ, Từ ca sao vẫn còn ở nhà? Lẽ nào anh ấy không đi tìm Giang Thành? Không đi cũng tốt, bớt bị tên khốn đó lừa!
Từ An chú ý thấy Tô Nguyên đã về, cười nói: "Em nói chuyện thế nào rồi?"
"Không ra sao cả, em không gặp được người đã về rồi." Tô Nguyên tức giận nói: "Mẹ kiếp, em thật sự là mù mắt mới cảm thấy Giang Thành là người tốt, đúng là tức chết em mà!"
"Sao vậy?" Từ An khó hiểu hỏi.
Tô Nguyên cứng nhắc, cậu vừa tức vừa chửi trong lòng, không ngờ lại mắng thành tiếng.
Cậu nghĩ chuyện này trước sau gì Từ An cũng biết, đau dài chẳng bằng đau ngắn, mình che giấu như vậy sẽ khiến Từ An càng tổn thương nhiều hơn.
Tô Nguyên: "Từ ca, hôm nay em đến đó mặc dù không nhìn thấy Trình Nguyên, nhưng em đã gặp được Tiểu Ngô."
"Tiểu Ngô?" Từ An nhíu mày, anh không thể hiểu vì sao Tiểu Ngô lại ở nơi đó?
"Vâng" Tô Nguyên gật đầu, "Tiểu Ngô còn làm cơm cho thằng bé kia, lúc đó em tức điên, Tiểu Ngô giải thích với em nói là Giang Thành sắp xếp, Giang Thành không phải là một chân đạp hai thuyền sao! Tức chết em mà!"
Từ An nghe vậy cũng hơi tức giận, có điều anh rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Không đúng, nếu như là vậy, Giang Thành vì sao còn bị bắt, hắn trực tiếp thừa nhận không phải được rồi sao?"
"Chẳng lẽ hắn muốn dùng cách này ép anh đi?" Tô Nguyên suy đoán, nhưng lập tức phủ định, "Cũng không có khả năng a, Giang Thành thích anh, ai có mắt đều sẽ nhìn thấy, không cần phải chơi lớn như vậy, nếu không phải thế, vậy vì sao phải sắp xếp Tiểu Ngô chăm sóc bọn họ? Nếu quả thật chán ghét hai ba con đó, trực tiếp nuôi thả không quản không phải được rồi sao?"
"Vậy thì có khả năng Tiểu Ngô có vấn đề." Lục Cẩn đột nhiên lên tiếng, làm Tô Nguyên giật cả mình.
"Sao anh lại ở nhà!"
Lục Cẩn xoa đầu Tô Nguyên, "Anh vẫn luôn ở trong phòng bếp, vừa rồi hai người nói gì anh đều nghe hết, vấn đề lớn trước mắt chính là Tiểu Ngô, cậu ta xuất hiện quá kì lạ."
"Nếu Tiểu Ngô có vấn đề... vậy có khi nào tất cả mọi chuyện đều là cậu ta với Trình Nguyên giở trò quỷ?" Từ An nói.
Tô Nguyên: "Góc quay khi đó rất rõ, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, nhưng trong camera lại không có bóng dáng của Tiểu Ngô, chẳng lẽ là do cậu ta quay? Nếu không sao có thể có người biết chuyện này sẽ xảy ra mà quay đến nơi đến chốn như vậy?"
Lục Cẩn cũng nghĩ có khả năng này, ngay lập tức lấy máy tính bảng ra làm một loạt thao tác.
"Quả nhiên, cái acc này là của Tiểu Ngô, bên dưới còn có lịch sử chuyển khoản của một số tài khoản tiếp thị." Lục Cẩn xoay máy tính bảng lại cho hai người xem.
Tô Nguyên có hơi kinh ngạc nhìn Lục Cẩn, "Sao em lại không biết, anh vậy mà còn có thuộc tính hacker?!"