Editor: Lạc Y Y
Tô Nguyên cúi đầu nhìn mặt sàn, cậu biết vào lúc này đối diện với một đám người nhất định sẽ nhận lại được ánh mắt khinh thường, mặc dù mấy mấy năm nay thấy nhiều rồi nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Về việc chân của Tô Nguyên bị thương, cậu năm đó cũng vì sự cố mất trí nhớ, vốn dĩ không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng cậu cũng là người bị hại trong sự cố đó nhưng lại nhận lấy sự chỉ trích.
“Tiểu Nguyên Bảo, có anh ở đây, đừng buồn nữa nha”
Tô Nguyên đột nhiên bị người phía sau ôm chầm lấy, dọa cậu lập tức nhìn xung quanh, may mà không có người.
“Sao anh đến đây?” Tô Nguyên nhoài người vào lòng Lục Cẩn ấp úng hỏi.
Lục Cẩn xoa xoa đầu Tô Nguyên, ánh mắt mang theo thương xót: “Tiểu Nguyên Bảo của tôi bị người ta ức hiếp, sao tôi có thể không tới, đừng buồn nữa, về nhà tôi làm sườn xào chua ngọt cho em ăn có được không nào?
“Được” Tô Nguyên gật đầu, dường như nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Anh cứ như vậy đến đây không sao chứ? Tin tức tố không mất kiểm soát sao?”
“Ừm… hình như… có một chút…” Lục Cẩn giả thành bộ dáng khó chịu, ôm người trong lòng càng chặt hơn.
Nghe thấy lời này, Tô Nguyên cũng không do dự, tháo vòng ức chế phóng ra tin tức tố của mình, nhanh chóng hôn lên khóe môi Lục Cẩn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, đạo diễn Hà ở bên ngoài hô: “Cậu Lục, cảm xúc của Tô Nguyên điều chỉnh ổn chưa? Được rồi, chúng tôi sắp quay tiếp rồi”
“Được rồi, anh ngồi xuống trước đi, bọn tôi phải tiếp tục ghi hình rồi” Tô Nguyên đỏ mặt đẩy Lục Cẩn ra, xoay người nói với cánh cửa: “Đạo diễn Hà, tôi không sao, chương trình tiếp tục đi”
Một đám người lần lượt đi vào, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vương Khải đưa micro lên môi, trầm giọng nói: “Tôi là một người rất khó tính, đối với các tác phẩm của thí sinh tôi dựa theo tiêu chuẩn cao để đánh giá. Tuy nhiên, bài hát này của cậu vô cùng hoàn mỹ. Cậu xứng đáng đạt được A”
Khu vực thí sinh một trận kinh hô, có thể khiến người độc mồm độc miệng như Vương Khải khen một câu hoàn mỹ, thế e rằng không phải muốn vào lớp A ư!
Triệu Lê Lê cũng tiếp lời: “Người đẹp, hát lại hay, rất tuyệt vời, tôi quyết định cho cậu A”
Được hai vị mentor khen ngợi, mặc dù vào lớp A cần phải đạt được ba con A, nhưng mọi người đều