Editor: Lạc Y Y
Lúc Tô Nguyên tắm xong đi ra, Lục Cẩn đã nằm trên giường ngủ rồi, lòng sợ mình làm ồn Lục Cẩn tỉnh giấc, Tô Nguyên nhẹ tay nhẹ chân leo lên bên giường còn lại.
Không ngờ Lục Cẩn đột nhiên trở mình, đè lên người Tô Nguyên, giọng nói có chút mơ hồ hỏi: "Sao lại lạnh như thế?" đang nói liền ôm người vào lòng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ chung giường, Tô Nguyên ngại ngùng đứng bên cạnh giường một hồi mới nằm xuống, cơ thể dĩ nhiên sẽ lạnh.
Cậu không ngờ Lục Cẩn lại đột nhiên ôm cậu vào trong lòng, cảm thấy mình khẩn trương sẽ ngủ không được nhưng lại không ngờ chưa bao lâu đã ngủ say rồi, thuận tiện còn động đậy điều chỉnh tư thế mà mình cảm thấy thoải mái.
Từ An cũng tắm xong chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ Giang Thành đã muộn như vậy rồi còn gọi điện đến, anh nghĩ một lúc vẫn là bắt máy.
"Tiểu An An"
"Giang ảnh đến muộn thế này gọi điện tới là có chuyện gì sao?" Từ An biểu cảm lạnh lùng, giọng nói có thể đông chết người, lập tức kéo mối quan hệ giữa hai người càng xa hơn.
"Tiểu An An" Giang Thành nói chuyện giọng điệu mang theo ý tứ cầu xin tha thứ. Hắn cũng biết rõ lần này thật sự đã thúc ép Từ An rồi, cực kỳ đáng thương nói: "Em không ở nhà Antonio đã ốm rồi, nó rất nhớ em, Tiểu An An, em trở về đi mà"
Antonio là con mèo Từ An nhặt được, lúc ấy anh thấy Giang Thành thích liền tặng con mèo cho hắn, mình cũng thỉnh thoảng qua thăm nó, trong lúc thất thần anh lại nhớ đến Antonio khi vừa mới đến.
Giang Thành ôm nó, cười nói với anh: "Sau này nó chính là con của chúng ta, Antonio, về sau anh là ba Giang của nó, em là ba An của nó, chúng ta chính là người một nhà"
Từ An còn nhớ lúc đó anh thật sự rất vui, Beta vốn rất khó mang thai, ban đầu nghĩ cả đời cũng không có con, nhưng Antonio mang đến niềm an ủi rất lớn cho anh.
"Antonio, qua đây, mau nói với ba An là ba Giang đã biết sai rồi, cầu xin ba An mau trở về đi"
Antonio cũng