Editor: Lạc Y Y
Ngày hôm đó anh đi về nhà trong tình trạng mất hết tinh thần, gần như điên cuồng không ngừng tra tư liệu. Anh muốn tìm ra cách có thể biến Beta trở thành Omega, như vậy anh có thể được Giang Thành đánh dấu, sống với hắn cả đời.
Anh cũng không quan tâm pheromone thật giả, hết lần này đến lần khác vào bệnh viện chui tiêm không ít loại thuốc, nhưng cuối cùng chẳng có bất kỳ thay đổi nào, thậm chí cơ thể ngày càng kém đi, gò má có da có thịt ngày càng hóp lại.
Chẳng ai tin một người mới 26 tuổi, từ dáng vẻ hào hoa phong nhã biến thành người không ra người ma không ra ma như bây giờ.
"Hahaha, được, không có, vốn đã không có phương pháp nào, Beta sao có thể biến thành Omega chứ. Mình với Giang Thành sao có thể cả đời ở bên nhau, mình chẳng qua chỉ là thế thân của kẻ khác."
Từ An tuyệt vọng nằm trên giường, Giang Thành đột nhiên nhận được cuộc gọi từ ngân hàng, lúc này mới biết Từ An đang nổi điên ở nhà, đem toàn bộ tiền đưa cho tên lừa gạt, khiến bản thân trông giống như kẻ điên.
Giang Thành vẫn luôn giữ chìa khóa nhà Từ An, lúc mở cửa đi vào, bên trong tối om, ban ngày ban mặt kéo rèm cửa kín mít, không có một chút ánh sáng lọt vào.
"Từ An, anh bị khùng hả, ban ngày ban mặt anh kéo rèm làm gì, tối om thế này anh thấy đường sao?" Giang Thành vừa nói vừa kéo rèm cửa ra, Từ An nằm dưới ghế sô pha mặt mày khó chịu, đưa tay che mắt lại.
"Anh uống bao nhiêu rượu thế hả, đúng là ghê chết đi được, anh không thể sống lành mạnh như một Omega một chút sao?"
Một câu Omega nháy mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ Từ An, anh nhặt chai rượu ném qua đó, "Ông đây là Beta, dựa vào cái gì phải sống như Omega, cậu thích Omega như thế, vậy thì đi tìm người ta đi!"
Giang Thành bị lời của Từ An làm cho sững sờ, hắn ngày thường cũng hay giỡn nói Omega, nhưng anh cũng chưa từng nổi nóng như vậy, hôm nay bị sao thế? Uống nhiều rượu quá còn chưa tỉnh táo sao?
"Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa, anh cũng mau dậy đi tắm cái đi. Tôi nghe bên ngân hàng báo là số tiền lớn của anh chuyển vào một số tài khoản nghi ngờ là lừa đảo. Anh dậy trước đi, mùi rượu khắp người anh tôi ngửi thấy khó chịu thật sự, tôi vẫn thích mùi nước hoa trước đây của anh hơn."
Từ An một tay đẩy Giang Thành ra, lao tới chỗ hắn quát lớn: "Ai bắt cậu ngửi hả, ai bảo cậu đến đây, chuyện của tôi cần cậu quản sao, cậu đi đi, đi!"
"Từ An!" Giang Thành cũng bị Từ An làm đến nổi hơi nóng giận, hắn có ý tốt qua đây thăm anh, không cảm ơn thì thôi đi lại còn xông tới quát hắn, là người đất cũng có ba phần hỏa, "Anh cứ như vậy thì tôi đi thật đấy!"
Giang Thành tự tin đứng ở cửa, hắn biết chỉ cần mình nói lời này, Từ An sẽ nhận sai, sau đó ôm hắn nói đừng đi.
Nhưng lần này, Từ An chỉ lạnh lùng nói một câu: "Chúng ta chia tay, cậu đi đi."
Giang Thành ngây người, xông tới túm lấy cánh tay Từ An, không dám tin hỏi: "Anh nói sao? Anh nói lại lần nữa!"
"Nghe không hiểu sao? Tôi nói, chúng ta chia tay, cậu đi đi."
"Từ An!" Giang Thành lắc mạnh người Từ An, "Ai cho anh nói lời chia tay, tôi không đồng ý, anh dựa vào đâu nói chia tay, Từ An, tôi không thể chia tay anh."
Từ An ngẩng đầu, Giang Thành thấy rõ nước mắt trong đôi mắt anh, "Không chia tay? Không chia tay cậu muốn thế nào, tôi chẳng qua chỉ là một thế thân của cậu, hiện giờ chính chủ đã quay lại rồi, cậu không chia tay tôi sao?"
"Thế thân?" Giang Thành ngẩn ra một lúc, hỏi: "Có phải anh gặp Trình Nguyên rồi không, anh đã nói gì với anh ta?"
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Giang Thành, Từ An cười, anh cười càng vui vẻ, nước mắt càng trào dâng.
"Giang Thành, cậu chính là thằng tồi, cậu ở bên tôi cũng chỉ vì tôi giống với Trình Nguyên đúng không. Mùi hương cậu
thích cũng là pheromone của cậu ta, nhiều năm như vậy, tôi con mẹ nó chỉ là một trò cười! Mỗi lần cậu rõ ràng biết không thể đánh dấu tôi, cậu còn cắn vào sau gáy tôi. Tôi hy vọng tôi là Omega đến nhường nào, giờ đây Omega của cậu đến rồi, tôi nên rút lui thôi!"
"Hợp đồng của công ty tôi đã hủy bỏ rồi, tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với cậu nữa, cậu có thể yên tâm ở bên Omega của cậu rồi, à quên nữa, nhớ quay về nói với cậu ta, khi hai người kết hôn, nhất định đừng để tiểu tam tiểu tứ đến cướp chú rể đấy."
Từ An nói xong, xoay người trở về phòng, Giang Thành lập tức phản ứng lại, ôm chặt Từ An không để anh đi.
Khoảnh khắc ấy hắn đã hiểu ra, Từ An thật sự không cần hắn nữa.
Ban đầu bọn họ ở bên nhau đều là Giang Thành theo đuổi, mãi về sau, khi Từ An dần dần không thể rời xa hắn, Giang Thành rất dễ kiểm soát anh, trong mối quan hệ này, hắn chính là một nhà lãnh đạo cao cao tại thượng, bắt đầu từ lúc ấy, hắn đối với Từ An lúc gần gũi lúc xa cách, nhưng ngay lúc này, hắn phát hiện hình như không phải, lúc Từ An nói chia tay, hắn không không cảm thấy nhẹ nhõm, mà còn cảm thấy trong lòng trống trải vô cùng, khiến hắn cảm thấy không khí xung quanh đều bị Từ An mang đi mất.
"Tiểu An, Tiểu An, anh đừng như vậy, đừng vậy mà, chúng ta không thể chia tay, anh đừng rời bỏ tôi, Tiểu An, anh yêu tôi như vậy, sao anh có thể đành lòng rời xa tôi." Giang Thành ôm chặt Từ An, hắn cảm thấy nếu mình không ra sức ôm Từ An như vậy, anh thật sự sẽ biến mất, không bao giờ còn xuất hiện trong cuộc sống của hắn nữa.
Từ An cũng bình tĩnh lại, dù sao đã ở bên nhau 5 năm, vẫn còn tình cảm với nhau, mối quan hệ dài đằng đẵng như thế, cũng không thể nói dứt là dứt được.
"Giang Thành, chỉ cần cậu không liên lạc với Trình Nguyên nữa, tôi sẽ tha thứ cho cậu, chuyện trước đây tôi có thể cho qua."
Giang Thành đờ người chốc lát, Từ An lập tức hiểu ra ý của Giang Thành, cười lạnh đẩy hắn ra, "Tôi có thể không nhắc chuyện cũ, nhưng cậu lại không buông bỏ được người cũ, vậy cậu lấy tư cách gì bảo tôi tha thứ cho cậu. Cậu bảo tôi làm sao có thể yên tâm thoải mái sống tiếp với cậu đây, Giang Thành, làm người không được quá tham lam, tôi với cậu ta, cậu chỉ có thể chọn một thôi!"
Lúc nói ra lời này, trong lòng Từ An cũng chẳng vui vẻ gì, mặc dù anh ở bên Giang Thành 5 năm, nhưng mỗi lần tới thời kỳ nhạy cảm của Giang Thành, anh đều không có cách nào trấn an hắn, thậm chí ngay cả pheromone cũng chẳng có, anh không biết lấy gì mà so sánh với Trình Nguyên.
Giang Thành dùng giọng điệu cầu xin nói: "Từ An, Trình Nguyên hiện không có bạn bè người thân gì, người duy nhất anh ta có thể dựa vào là tôi, nếu như tôi để anh ta đi, anh ta thật sự khó mà sống tiếp được. Anh ta chỉ là một Omega, ngay cả nhà cũng chẳng có, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh coi như đang làm phước đi có được không, tôi xin thề, tôi sẽ không có gì với anh ta cả."
Từ An bấu chặt tay, dùng sức lực cuối cùng đẩy Giang Thành ra, nhốt hắn ở ngoài cửa, "Cậu thấy cậu ta đáng thương thì ở bên cậu ta đi, dù sao cậu cũng thích cậu ta lâu như vậy, tôi rút lui, tôi thành toàn cho hai người."