Editor: Lạc Y Y
Ba ngày sau, mọi người dần trở nên tốt hơn và có thể trình diễn toàn bộ sân khấu, nhưng chỉ có Tô Nguyên là không hài lòng với màn trình diễn của mình.
Lúc mọi người đang nghỉ ngơi và dùng bữa, Tô Nguyên đã tập luyện liên tục trước gương. Cậu có kỹ năng nhảy kém nhất nên là người hoàn thành động tác cuối cùng, nhưng đối với sự đồng đều của mọi người, thì Tô Nguyên có hơi bất ngờ.
Thạch Mặc đứng ở cửa nhìn sự cố gắng của Tô Nguyên, hắn do dự một chút vẫn là đi vào, "Tô Nguyên, cậu không ăn cơm như vậy không được đâu, một mình cậu cứ tập như thế, hiệu quả cũng không cao."
Tô Nguyên dừng động tác, ngồi trên mặt đất không ngừng thở dốc, "Tôi, tôi phải quý trọng thời gian, nếu không đến lúc đó tôi sẽ liên lụy cả nhóm."
"Cậu đừng nghĩ như vậy." Thạch Mặc đưa cho Tô Nguyên một chai nước, "Với năng lực của cậu nhất định là không thành vấn đề, chẳng qua là cậu đang tự thúc ép bản thân quá sức thôi, đôi khi như vậy chỉ gây tác dụng ngược, cậu phải thư giãn một chút."
"Thư giãn sao?"
"Ừm." Thạch Mặc đi tới phía sau Tô Nguyên, đặt tay lên vai cậu.
Tô Nguyên bị đụng chạm bất ngờ giật nảy mình, lập tức né tránh bàn tay Thạch Mặc, "Cậu..."
"Đừng lo lắng, tôi chỉ là muốn giúp cậu thả lỏng một chút, cơ thể cậu cứ căng thẳng nên động tác không thể đạt chuẩn, vậy nên tôi giúp cậu xoa bóp vai." Thạch Mặc thấy phản ứng của Tô Nguyên lập tức giải thích.
Thế nhưng Tô Nguyên lại lắc đầu, "Không cần đâu, tôi không thích đụng chạm với người khác."
Không có Lục Cẩn bên cạnh, bả vai đau, chân cũng khó chịu, thật nhớ anh ấy, hồi trước toàn là anh giúp mình xoa bóp chân, bây giờ, haiz, nhớ anh ấy quá, nhớ quá, nhớ quá.
Thạch Mặc lúng túng sờ sờ mũi, "Cũng đúng, cậu là Omega, tôi như vậy cũng không tốt lắm, vậy cậu nhớ tối về dùng khăn nóng đắp lên sẽ đỡ hơn một chút."
"Ừm."
Tô Nguyên nghỉ ngơi đủ rồi, đứng lên lại chuẩn bị bắt đầu tập động tác, cậu nhất định phải học thuộc động tác trước khi lên sân khấu.
Thạch Mặc ngồi ở đằng sau yên lặng nhìn cậu luyện tập, có lúc lộ vẻ khen ngợi, có lúc sẽ cau mày, cuối cùng hắn vẫn đứng lên kêu Tô Nguyên dừng lại.
"Động tác này của cậu không đúng." Thạch Mặc đứng bên cạnh Tô Nguyên, tự mình làm mẫu động tác cho cậu, "Lúc này tay cậu nên hướng lên phía trên, chân phải vòng trở về."
Tô Nguyên nhìn Thạch Mặc, nghiêm túc nghiên cứu động tác của hắn, sau hai ba lần, cuối cùng đã nhảy được động tác mà cậu vẫn luôn không nhảy được.
"Cám ơn." Tô Nguyên cười nói với Thạch Mặc: "Động tác này tôi nhảy mãi không được, thì ra vấn đề nằm ở bước nhảy, tôi còn tưởng là tại chân tôi."
Thạch Mặc cũng cười nói: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi, để tôi dẫn dắt cậu nhảy qua một lượt, cậu cứ làm theo tôi trước."
"Ừm ừm"
Thạch Mặc đã giải quyết được vấn đề mà Tô Nguyên không hiểu rõ, Tô Nguyên có hơi ngưỡng mộ hắn, nghiêm túc coi hắn như thầy giáo mà học hỏi từ hắn.
Đương nhiên Thạch Mặc cũng vô cùng nghiêm túc giảng dạy, giúp cậu chỉnh động tác từng chút một, không hề có một chút phiền hà nào, nếu như Tô Nguyên làm không đúng, Thạch Mặc sẽ nắm lấy tay cậu, để cậu tìm lại cảm giác.
Mặc dù Tô Nguyên có chút không quen, nhưng thấy dáng vẻ Thạch Mặc nghiêm túc như vậy, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Máy quay ở bên cạnh đã ghi lại mọi thứ một cách chi tiết.
Lục Cẩn vừa chuẩn bị nghỉ ngơi đã nhận được video ghi hình của hôm nay.
Trong video đang phát dáng vẻ tập luyện chăm chỉ của Tô Nguyên, Lục Cẩn cách màn hình sờ lên gương mặt Tô Nguyên, nhớ nhung vô cùng, "Haizz, lại một ngày nhớ Tiểu Nguyên Bảo."
Nhìn thấy Tô Nguyên đã đến giờ cơm vẫn chưa dừng lại huấn luyện, anh càng thấy đau lòng hơn, "Trên người cũng không có bao nhiêu thịt, lại còn không đi ăn cơm, chờ tôi về nhất định phải làm thêm vài món ngon."
Nhưng khi anh xem tiếp phần sau, vẻ mặt dần trở nên khó coi, "Cái thằng đó? Nó muốn đào góc tường nhà mình ư?"
Nhìn thấy Thạch Mặc dán sát vào Tô Nguyên, đã lên đến tay rồi, Lục Cẩn càng tức giận hơn, quăng ly nước ra ngoài.
Diệp Thi
Ngữ nghe thấy tiếng động, lập tức chạy tới, lo lắng có phải Lục Cẩn đã xảy ra chuyện gì ở trong phòng thí nghiệm rồi hay không, càng nghĩ đến đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân cô cứu anh thì có thể làm cho Lục Cẩn có hảo cảm với cô.
Nhưng lại không ngờ, vừa chạy đến cửa, cánh cửa đã bị Lục Cẩn mở ra, Diệp Thi Ngữ ngây người trong chốc lát hỏi: "Anh Lục, anh không sao chứ? Em vừa nghe thấy gì đó bị vỡ?"
"Ừm." Lục Cẩn lạnh lùng nói: "Ly của tôi vỡ rồi, nếu cô rảnh rỗi thì giúp tôi quét dọn một chút, mấy ngày nữa tôi không tới được."
"Không tới?" Ông nội của Diệp Thi Ngữ ở bên cạnh nghe được, lập tức đi tới hỏi: "Miếng dán nano của chúng ta đã đến thời điểm này rồi, sao cậu có thể rời đi vào lúc này?"
Mẹ kiếp, ông đây còn không đi, vợ tôi sắp bị người ta câu đi mất rồi!
"Tôi có chuyện rất quan trọng, mấy ngày này mấy người cứ xem những cái khác trước, còn miếng dán nano cứ để đó, tôi chắc là..." Lục Cẩn khựng lại một chút rồi nói: "Ba ngày sau trở lại."
Đúng vậy, ba ngày sau sẽ đến vòng loại, đến lúc đó người kia chắc chắn bị loại, khi đó Từ An cũng trở về, có thể giúp mình trông chừng.
Lục Cẩn lập tức lái xe chạy đến ký túc xá, yên lặng ở trong phòng chờ Tô Nguyên, nhưng vừa nghĩ đến mấy ngày nay Tô Nguyên không ăn uống tử tế, nên tạm thời đi đến nhà ăn nấu cho cậu một đống đồ ăn ngon.
Tô Nguyên không ngờ rằng nguy hiểm đã lặng lẽ đến, còn ở đó mặt mày hớn hở tạm biệt đồng đội, cuối cùng cậu cũng đã có thể nhảy ra hồn, có thể yên tâm rồi.
Một đường vui vẻ ngâm nga bài hát trở về ký túc xá, vừa mới mở cửa đã ngửi thấy mùi lạ, Tô Nguyên lập tức bật đèn.
Thấy đồ ăn trên bàn nhỏ trong phòng khách, tất cả đều được gói cẩn thận trong hộp cơm giữ nhiệt.
Nhưng thứ mà cậu ngửi thấy không phải là mùi này, mà là mùi tùng bách cậu vô cùng quen thuộc. Tô Nguyên từ từ bước đến bên giường, chăn bông phồng ra thành hình người.
Người bên trong chính là Lục Cẩn mà cậu ngày nhớ đêm mong, Tô Nguyên đang chuẩn bị nhẹ nhàng đứng dậy, đột nhiên bị người trong chăn bắt lấy.
"Tôi đánh thức anh à?" Tô Nguyên ngượng ngùng nói.
"Không có." Lục Cẩn ngồi dậy kéo Tô Nguyên vào trong lòng, "Sao lại về trễ như vậy? Em đã ăn gì chưa?"
Tô Nguyên nằm sấp trên người Lục Cẩn, thỏa mãn ngửi mùi hương của anh, cười nói: "Không biết anh đến nên huấn luyện có hơi muộn."
"Không sao, đi ăn cơm trước đi, em xem em đã gầy thành bộ dạng gì rồi, nằm dài trên người tôi một chút sức nặng cũng không có, huấn luyện thì huấn luyện, sức khỏe mới là quan trọng nhất!"
Lục Cẩn kéo Tô Nguyên ngồi xuống sô pha, lấy thức ăn mình đã sớm chuẩn bị ra, may mà chất lượng hộp cơm giữ nhiệt rất tốt, thức ăn bên trong cũng không nguội, chỉ là mùi vị không thơm như lúc đầu.
Có điều Tô Nguyên cũng không quan tâm, dù sao đây là Lục Cẩn đặc biệt làm cho cậu.
Sau khi ăn uống no nê, Lục Cẩn ôm lấy Tô Nguyên, vẻ mặt không vui hỏi: "Tiểu Nguyên Bảo, anh ghen rồi."