Editor: Lạc Y Y
Tô Nguyên lập tức soi gương, quả thật trên cổ có một dấu hôn rất rõ, Tô Nguyên thoáng chốc đỏ mặt, Lục Cẩn cái tên khốn kiếp này!
"Tô Nguyên" Thạch Mặc đứng sau lưng cậu, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, "Lúc trước tôi không tin mấy tin đồn kia, nhưng bây giờ chân tướng đã bày ra trước mắt. Tôi không có cách nào lừa mình dối người, có phải cậu với Giang Thành thật sự có quan hệ khác không?"
Nói xong, Thạch Mặc nổi lên lòng đố kỵ, bản thân từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Nguyên thì đã thích cậu rồi, chẳng qua hắn nhát gan vẫn luôn không dám đi đến bên cạnh cậu, khi vụ bê bối lần trước vỡ lẻ, hắn vừa khó chịu vừa giận, sau khi làm sáng tỏ hắn lại rất vui vẻ, nhưng không ngờ vụ đó không phải tin đồn, mà là sự thật.
"Cậu có biết tôi thích cậu đến nhường nào không, sao cậu có thể chìm đắm trong trụy lạc như vậy." Thạch Mặc bắt lấy bả vai Tô Nguyên, "Lúc đầu cậu với Giang Thành thề thốt nói cái gì cũng không có, đều là lừa người cả sao? Sao cậu có thể giả tạo đến như vậy, buồn nôn đến thế!"
Tô Nguyên bị dáng vẻ kích động của Thạch Mặc làm cho sững sờ, khi thấy Thạch Mặc thậm chí muốn cúi xuống hôn mình, cậu ghê tởm đến mức dùng sức đẩy người ra.
"Thạch Mặc, cậu điên rồi!" Tô Nguyên nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, "cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì? Tô Nguyên, cậu chẳng qua chỉ là một tên ngủ với đàn ông, giả vờ thanh cao cái gì, mang dấu hôn đi khắp nơi sao không thấy cậu phản ứng lớn như vậy?" Thạch Mặc ngồi xuống cười lạnh, "Cũng phải, cậu cũng chẳng phải miễn phí. Tôi không cho cậu lợi ích cậu sẽ không chơi đùa với tôi, chẳng bằng nhân lần sân khấu này đi, chỉ cần cậu cho tôi làm một lần, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành sân khấu lần này, thế nào?"
"Ha" Tô Nguyên thật không ngờ mắt nhìn của mình lại kém như vậy, hết người này đến người khác đều đến bắt nạt cậu, "Tôi thật không ngờ một người có thể buồn nôn đến mức độ này, nếu sân khấu của tôi không thể hoàn thành vì cậu, vậy tôi sẽ khiến cậu không lên sân khấu được."
Thạch Mặc dường như cảm thấy mình nghe thấy lời hài hước gì đó, thế mà trực tiếp nằm dài trên đất cười điên dại, "Tô Nguyên, không phải tôi chưa từng điều tra cậu. Cậu chẳng qua chỉ là một tên nghiệp dư. Cậu có bản lĩnh gì khiến tôi không lên sân khấu được? Ờ, đúng ha. Cậu có thể leo lên giường, chẳng qua cũng chỉ là giường của Giang Thành mà thôi. Cậu cũng chẳng làm gì được tôi."
"Vậy sao?" Tô Nguyên cử động cổ tay, cười nói: "Thạch Mặc, cậu rất may mắn, tôi đã lâu rồi không động thủ, cũng không biết dáng vẻ này của cậu có đỡ được cú đấm này không."
"Xuỳ" Thạch Mặc phát ra âm thanh xem thường, "Một Omega như cậu còn muốn động thủ với tôi? Không ai tới chỗ này, tôi khuyên cậu hay là ngoan ngoãn nghe lời, để tôi chơi đùa thỏa thích."
Tô Nguyên không nhiều lời, trực tiếp trở tay làm người ngã xuống, lúc cậu đóng vai phụ cũng học qua không ít võ thuật, mặc dù trông cậu không có quá nhiều cơ bắp, nhưng đánh nhau thì tuyệt đối không thể xem thường.
Thạch Mặc vừa ngã ra đất thì sững sờ, hắn cảm thấy xương cụt của mình sắp gãy rồi, đau đến kêu ra tiếng, "Đm, người đâu! Tô Nguyên bắt đầu bắt nạt đồng đội rồi đây."
Tô Nguyên cũng lo sợ hắn hét lên như vậy thật sự sẽ gọi người tới, vội vàng dùng chiếc khăn quàng cổ người khác để lại buộc hai tay hắn, sau đó tìm một miếng giẻ lau bịt miệng hắn.
"Cậu cũng không cần lớn tiếng kêu la như vậy." Tô Nguyên nói với vẻ mặt vô tội: "Dù gì ấy mà, cậu là Alpha, tôi là Omega, cậu ở trước mặt mọi người nói tôi đánh cậu, cậu nghĩ sẽ có người tin sao? Nhưng nếu là tôi gọi người, vậy thì kết cục có lẽ sẽ khác, cậu nghĩ thử xem?"
"Ư...Ưʍ..." Thạch Mặc trừng Tô Nguyên, nhưng hắn bị Tô Nguyên trói, vốn không thể cựa quậy, miệng cũng bị bịt lại nói không ra lời.
Tô Nguyên xoa xoa mu bàn tay đỏ lên của mình, chậm rãi nói: "Thạch Mặc, nếu tôi là cậu, tôi sẽ ngoan ngoãn biểu
diễn sân khấu lần này một cách tử tế, dù sao cơ hội không đến dễ dàng, không cần phải hủy đi tiền đồ của mình ngay tại chỗ này."
"Chẳng qua là hạng người giống như cậu debut cũng không phải chuyện tốt, huống hồ dáng vẻ cậu làm loại chuyện này điêu luyện như vậy, chắc chắn cũng không phải lần đầu tiên, không biết đã có bao nhiêu người bị tên cặn bã cậu hủy hoại, tuy tôi không phải là người chính trực gì, nhưng cặn bã tôi gặp người nào diệt người đó!"
Tô Nguyên đã sớm gửi tin cho Từ An, mà Từ An lại là người làm việc có hiệu suất cực kì cao, trong thời gian ngắn đã khai thác thông tin của Thạch Mặc một cách sạch sẽ, đương nhiên cũng có sự giúp sức của Lục Cẩn.
"Cặn bã!" Tô Nguyễn vừa xem tin Từ An gửi đến, cả người tức sắp nổ tung luôn rồi. Cậu vốn tưởng đây chỉ là suy đoán của mình, không ngờ vậy mà thật sự có loại chuyện này, hơn nữa còn không ít, thậm chí ngay cả người đại diện của Thạch Mặc trước đây cũng bị trúng thủ đoạn thâm độc của hắn.
Tô Nguyên không hề khách sáo đạp một đạp, "Cặn bã, hạng người như mày nên vào tù, cả đời cũng đừng hòng ra ngoài!"
Sự bảo hộ của xã hội đối với Omega ở mức cao nhất, nếu có chuyện xúc phạm đến Omega, về cơ bản sẽ bị nhốt trên mười năm, với hành vi của Thạch Mặc như vậy, phán tù chung thân còn chưa đủ!
Miếng giẻ lau trong miệng Thạch Mặc bị Tô Nguyên đạp một cái mà văng ra, hắn hừ một tiếng nói: "Hừ, đi đi, mày đi kiện đi, tao xâm phạm chúng nó đó thì làm sao, mày xem thử liệu có ai làm chứng cho mày? Chúng nó đều là người có tiếng, sao có thể nói cho người ta biết mình từng bị xâm phạm, Tô Nguyên, mày không có người làm chứng để tao coi mày có bản lĩnh gì mà bắt tao."
Tô Nguyên cũng chẳng khách sáo lại đạp một cái, "Nhân chứng bây giờ có thể không có, nhưng chắc chắn mày sẽ ngồi tù, thật ngại quá, tao ghi âm lại rồi."
"Tao con mẹ nó, Tô Nguyên mày cởi trói cho tao?!" Đôi mắt Thạch Mặc cuối cùng đã bắt đầu sợ hãi, hắn không ngờ mình ở trong cái giới này như cá gặp nước, trước nay chưa từng lưu lại vết tích, vậy mà lại bị Tô Nguyên nắm thóp.
"Tô Nguyên, Tô Nguyên." Thạch Mặc khóc lóc bò qua, quỳ dưới chân Tô Nguyên, "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ không bao giờ có ý nghĩ lệch lạc với cậu nữa. Cậu tha cho tôi đi, không phải cậu quan tâm sân khấu nhất sao, tôi xin thề, tôi sẽ nhảy tử tế, tôi sẽ làm nền cho cậu, sẽ cố gắng giúp cậu nổi bật. Cậu tha cho tôi đi, tôi còn trẻ như vậy, không thể ngồi tù được!"
"Tha cho mày? Mày có tha cho những người đã từng bị mày hại kia không? Mày xin lỗi tao thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?" Tô Nguyên lui về sau hai bước, "Hạng người như mày, chẳng ai chọn tha thứ cả, mày ngoan ngoãn sống trong tù cả đời đi."
Tô Nguyên nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi, dù sao lãng phí thời gian với một tên cặn bã không đáng.
"Không, không được, tôi không thể ngồi tù, không thể ngồi tù cả đời được, Tô Nguyên, Tô Nguyên!"
Thạch Mặc nhìn chằm chằm Tô Nguyên, ánh mắt vô cùng hung ác, hận không thể xé nát người trước mặt!
Tô Nguyên, đều tại Tô Nguyên, tất cả là tại nó!
"Đi chết đi!"