Editor: Lạc Y Y
Vương Khải thần thần bí bí đi đến bên cạnh Liễu Cam, lời nói thành khẩn vỗ vỗ bả vai cậu ta nói: "Liễu Cam này, anh ở nơi này khuyên cậu một câu nha, bỏ cược đi."
"Bỏ cược?" Liễu Cam sửng sốt chốc lát, lập tức phản ứng lại, "Người hạng nhất là Lương Nhâm Thần?!"
Tất cả mọi người đều ngây người, họ không ngờ rằng người đứng nhất lại là Lương Nhâm Thần, Tô Nguyên vẫn luôn xếp đầu thế mà lại rớt hạng.
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau chúc mừng người xếp thứ nhất là Lương Nhâm Thần, thứ hai là Tô Nguyên, còn người đứng thứ ba là Đoàn Gia."
Ba người nhìn nhau một hồi, tiến lên vị trí thuộc về mình, nhưng vẻ mặt của Lương Nhâm Thần lại không bởi vì lấy được hạng nhất mà trở nên vui vẻ, thậm chí có hơi tức giận.
Đoàn Gia cầm micro nói: "Cảm ơn các bạn fans đã đồng hành cùng tôi trong khoảng thời gian này, để tôi đứng ở vị trí hiện tại, cảm ơn các bạn, về sau tôi sẽ cố gắng hơn nữa."
Khán giả nghe xong đều vỗ tay cho cậu ta.
Micro truyền đến tay Tô Nguyên, Tô Nguyên suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Các bạn Cam ơi, các bạn đã vất vả rồi, thật sự rất cảm ơn các bạn đã mỗi ngày đều cố gắng bỏ phiếu cho tôi, cảm ơn các bạn yêu thích tôi, để tôi có cơ hội đứng ở vị trí này, tôi thật sự thật sự rất thỏa mãn, xin cảm ơn!"
"Tô Nguyên, anh tuyệt vời nhất!"
"Tô Nguyên cố lên!"
"Xin lỗi Tô Nguyên, chúng em đã không đưa anh lên hạng nhất được."
"Chúng em rất coi trọng anh, cố lên nhé!"
Nhìn thấy có nhiều người thật lòng thật dạ thích mình như vậy, hốc mắt Tô Nguyên cảm động đến ngấn lệ, cậu đặt ánh mắt mình lên trên người Lục Cẩn.
Lục Cẩn cũng mỉm cười nhìn cậu, nhẹ giọng nói một câu: "Tiểu Nguyên Bảo, em tuyệt vời nhất."
Cuối cùng Lương Nhâm Thần cầm được micro, thở dài một hơi thật sâu nói: "Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi..."
Ngay khi Lương Nhâm Thần muốn nói ra sự thật, hắn nhìn thấy Mạnh Tư Triết dẫn theo ba hắn ngồi dưới đài.
"Tôi rất cảm ơn mọi người, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người."
"Được rồi." Vương Khải nói: "Tiếp theo tôi sẽ công bố tuyển thủ được debut cuối cùng, cậu ấy chính là! ! Khương Phong!! Xin chúc mừng cậu giành vị trí thứ tư."
Tình cảnh nhất thời trở nên yên tĩnh, qua một lúc sau mới vang lên tiếng vỗ tay.
Dù sao cũng không có ai nghĩ tới một người xếp dưới cùng lại đột nhiên tăng hạng lên như vậy, nhưng Khương Phong lại đi lên đài với vẻ mặt không hề ngoài ý muốn, vừa cười vừa cầm micro phát biểu.
Sau khi chương trình kết thúc, mọi người trở lại ký túc xá và bắt đầu thu dọn lại hành lý của mình, bỗng dưng sắp rời khỏi ký túc xá đã ở năm tháng trời, dĩ nhiên vẫn có chút không nỡ.
Mọi người cùng nhau vây quanh Liễu Cam, chờ cậu ta gọi ba.
Liễu Cam cũng thẳng thắn đã lần lượt gọi ba với bọn họ, chỉ là lúc gọi Lương Nhâm Thần thì bị hắn ngăn lại.
"Haizz, tôi thật không ngờ lại thua các cậu, như vậy cũng đành đi, thế mà còn thua cả Khương Phong, trái tim của tôi thật sự quá khó chịu." Liễu Cam vẻ mặt khổ sở nằm trên giường.
Đoàn Gia đá đá chân cậu ta, "Được rồi đấy, cuộc thi cũng đã kết thúc rồi, thu dọn đồ về nhà thôi, dù sao thì cậu được hạng năm, tài nguyên nên có vẫn sẽ có, năm không phải dễ nghe hơn bốn một chút sao?"
"Haizz, tôi là không phục đấy." Liễu Cam không cam lòng lăn qua lăn lại trên giường.
"Xin lỗi." Lương Nhâm Thần cúi đầu nói: "Là tôi có lỗi với mọi người."
"Gì vậy?" Liễu Cam ngồi dậy với vẻ mặt chấm hỏi, Tô Nguyên cũng nhìn qua hỏi: "Cậu đang nói gì vậy chứ?"
Lương Nhâm Thần đi tới trước mặt Tô Nguyên, nghiêm túc nói: "Thành thật xin lỗi Tô Nguyên, hạng nhất của cậu đã bị tôi cướp đi rồi."
"Này này, tôi còn tưởng có chuyện gì chứ." Tô Nguyên vỗ vỗ bả vai Lương Nhâm Thần, cười nói: "Đó đều là fan tự bỏ phiếu, fan của tôi không bằng cậu mà thôi, cậu không cần như thế đâu, hơn nữa đâu phải tôi lúc nào cũng xếp hạng nhất thì có thể xếp hạng nhất được."
"Không phải như vậy." Lương Nhâm Thần lắc đầu, "Bởi vì cha tôi không muốn để tôi mất mặt, cho nên ông ấy bảo người đại diện của tôi làm phiếu giả, tôi vốn định tiết lộ sự thật ở trên sân khấu, nhưng cha tôi đã lớn tuổi, chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, xin lỗi Tô Nguyên."
"Tôi biết sự việc này rất có lỗi với cậu, tôi..."
"Cậu đừng nói nữa." Tô Nguyên cắt ngang lời Lương Nhâm Thần, "Kỳ thật cậu có thể không cần phải nói ra."
Lương Nhâm Thần: "Tôi từng nghĩ sẽ giấu chuyện này thối rữa ở tận đáy lòng, nhưng tôi phát hiện tôi không có cách
nào làm như vậy, chuyện này sẽ làm cho cả đời này của tôi cũng không thể nào yên tâm thoải mái mà tiếp nhận được."
Tô Nguyên trầm mặc một lúc nói: "Nếu cậu đã sẵn lòng nói cho tôi biết sự thật, vậy thì cứ như vậy đi, lúc riêng tư thì các cậu gọi tôi là hạng nhất, được chứ."
"Cậu!" Lương Nhâm Thần ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên, hắn không ngờ Tô Nguyên lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.
"Có thể, thế nói như vậy thì tôi cũng đâu có đánh cược thua đâu!" Liễu Cam thở phì phì đi đến đối diện Lương Nhâm Thần, chỉ vào ngực hắn nói: "Sao cậu không nói sớm một chút, để tôi chịu thiệt rồi!"
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi." Lương Nhâm Thần lập tức xin lỗi.
"Còn có Khương Phong... Người đại diện của cậu ta đã hợp tác với người đại diện của tôi... Xin lỗi Tiểu Cam."
"Tôi nói mà, sao hắn thắng tôi được, hóa ra là như vậy!" Liễu Cam hỏi: "Vậy người đại diện của cậu có quản lý cuộc sống riêng tư của cậu không?"
Lương Nhâm Thần lắc đầu: "Không, anh ta chỉ nhận hoạt động cho tôi, mấy việc khác thì đều do tôi làm chủ."
Liễu Cam tiếp tục hỏi: "Vậy còn cha cậu thì sao? Cha cậu có quản cậu qua lại với ai không?"
Lương Nhâm Thần tiếp tục lắc đầu: "Không, tôi thích làm gì thì làm."
Liễu Cam: "Vậy cậu có ý định tìm một cậu bạn trai không?"
Lương Nhâm Thần: "Có, nhưng tôi chỉ muốn yêu đương với Liễu Cam."
Liễu Cam nghe như vậy, mặt trong nháy mắt đỏ lên, nhưng vẫn ngóng cổ lên nói: "Vậy chúc mừng cậu, Liễu Cam nói cậu ấy đồng ý rồi."
Lương Nhâm Thần nghe như vậy, vui mừng ôm lấy Liễu Cam, nếu không phải còn có người khác ở đây, hắn muốn trực tiếp hôn Liễu Cam.
"Ôi này này, chậc chậc." Tô Nguyên cười nói: "Vậy là tỏ tình thành công rồi? Tiểu Cam cậu cũng quá không có tiết chế rồi đấy, còn chưa tốn bóng bay cậu đã đồng ý rồi? Nếu không thì ở ngay chỗ này hôn một cái đi nào, như vậy bọn tôi mới biết được Lương Nhâm Thần có phải thật lòng với cậu hay không, đúng không, Tiểu Gia."
Đoàn Gia cũng hùa theo: "Đúng đấy, đúng đấy, nhanh nào, hôn một cái, hôn một cái. "
"Ai da, cậu lượn đi, phiền phức." Liễu Cam thẹn thùng lấy tay đuổi Tô Nguyên đi, "Đoàn Gia, cậu cũng vậy, đừng hùa theo nữa."
"Chậc chậc, không chọc hai người nữa, tôi cũng phải đi rồi." Tô Nguyên nhìn thấy tin nhắn Lục Cẩn gửi tới, đã thu dọn đồ xong, người đang ở trong xe chờ, đã lâu không nhìn thấy Lục Cẩn, nói thật thì cậu đã nhớ người ta lắm rồi.
Tô Nguyên chạy như bay xuống lầu, lập tức tìm được xe của Lục Cẩn chui vào, người còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Cẩn ôm vào trong ngực hôn tới tấp.
Hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, cũng không phát hiện xe đã khởi động.
"Tôi rất nhớ em đấy, Tiểu Nguyên Bảo." Lục Cẩn vuốt ve tấm lưng Tô Nguyên, thỉnh thoảng hôn lên tóc cậu.
Tô Nguyên ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực anh, đỏ mặt hỏi: "Vậy vì sao anh không tới tìm tôi?"
"Xin lỗi, tôi bị bệnh nên không có cách nào ra ngoài được." Lục Cẩn cúi đầu, "Đã bỏ lỡ buổi công diễn lần hai của Nguyên Bảo nhà ta, rất xin lỗi."
"Anh bị bệnh? Anh bệnh sao không nói với tôi?" Tô Nguyên lo lắng hỏi: "Bây giờ thì sao? Đã khỏe chưa? Sao anh bệnh rồi mà vẫn còn chạy ra ngoài."
"Bởi vì muốn xem Tiểu Nguyên Bảo debut á, đây là sân khấu ra mắt đầu tiên của Tiểu Nguyên Bảo nhà ta, tôi đương nhiên phải tới rồi."