Editor: Lạc Y Y
Tô Nguyên thấy Lục Cẩn đầu óc đơn giản, nghĩ hay là trực tiếp nói thẳng: “Tôi không thích anh, cũng không muốn cùng anh kết hôn”
Lục Cẩn sửng sốt một lúc, tay vừa cho vào túi áo, dường như muốn lấy ra thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại tay không lấy ra.
Nụ cười trên khóe miệng anh hơi cứng lại, nhưng không hề mất bình tĩnh, vẫn mềm mỏng nói: “Xin lỗi, tôi đường đột quá rồi”
Tô Nguyên nhếch miệng, hờ hững nói: “Thật ra ấy mà, kết hôn thì kết hôn thôi, dù sao cũng chỉ là chuyện một tấm giấy, nhưng mà tôi muốn biết, vì sao anh muốn kết hôn với tôi?”
“Em còn nhớ Tiểu Cẩn không? Lục Cẩn không có trả lời câu hỏi của Tô Nguyên, mà hỏi ngược lại cậu chuyện khác.
Tô Nguyên cau mày suy nghĩ một lúc, “Tiểu Cẩn gì?”
Lục Cẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Nguyên, như thể đang cố gắng tìm ra câu trả lời mà anh muốn từ khuôn mặt của cậu.
Tuy nhiên Lục Cẩn vẫn thất vọng, phát hiện Tô Nguyên không phải giả ngu mà là thật sự không biết, cũng đúng, lúc trước từng điều tra tin tức của Tô Nguyên, bên trên có viết 5 năm trước cậu xảy ra tay nạn xe, đã mất trí nhớ từ lâu rồi, còn tưởng rằng sự xuất hiện của mình có thể khơi dậy trí nhớ của cậu, nhưng đó thực sự là một giấc mơ ngu ngốc.
“Không biết thì thôi vậy” Lục Cẩn giúp Tô Nguyên gắp một cái bánh quẩy, sau đó buông đũa xuống nói: “Tôi thích em, hơn nữa thích em rất lâu rồi”
Tô Nguyên nổi da gà đầy mình, cẩn thận quan sát Lục Cẩn đang ngồi đối diện, không ngừng hồi tưởng và chắc chắn rằng mình chưa từng gặp qua người này.
Mình cũng là người coi như trong suốt trong giới giải trí, Lục Cẩn lại nói thích mình rất lâu rồi, chẳng lẽ anh ta là một tên biếи ŧɦái, lén lút theo dõi mình?!
Tô Nguyên chất vấn hỏi: “Anh thích tôi? Anh thích tôi điểm nào? Anh hiểu rõ tôi sao? Anh biết tôi thích ăn gì không mà anh dám nói thích tôi!”
“Em thích ca hát, thích màu xanh, không kén ăn nhưng thích tôm không vỏ, cá không gai, thịt không xương, không thích ăn rau xanh, còn về trái cây thì không có nhiều yêu cầu. Anh chỉ nhớ em thích thuận tiện một chút, chỉ cần