[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm

Đới Thanh bị thương


trước sau

Editor: Lạc Y Y

Có lẽ là cảm thấy tình cảnh quá mức xấu hổ, Khương Phong bắt đầu chủ động gợi lên đề tài nói chuyện.

"Tô Nguyên, cậu đã xem qua chương trình này chưa?"

"Xem rồi"

"..." Lại im lặng lần nữa.

Khương Phong thầm động viên cho mình, nhỏ giọng hỏi: "Ờ thì, người mua bữa sáng là anh trai cậu sao?"

Tô Nguyên: "Phải"

Khương Phong nhớ lại Lục Cẩn, trên mặt lộ ra tươi cười, "Anh ấy tốt với cậu thật, còn cùng cậu quay chương trình."

"Ừ" Đó là tất nhiên, chồng tôi là người tốt nhất!

"Ờ thì" Khương Phong bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, "Anh trai cậu có bạn đời chưa thế?"

Tô Nguyên lập tức hiểu rõ lời khương Phong nói, cậu nói thẳng: "Có rồi, cậu đừng có đánh chủ ý lên người anh ấy, anh ấy với người yêu của ảnh rất ân ái."

"Như vậy à." Khương Phong tiếc hận một hồi, quả nhiên đàn ông tốt đều của người khác.

Tô Nguyên không vui nghiêng đầu sang một bên, tất cả tại sức hấp dẫn của Lục Cẩn quá lớn, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, hừ.

Cũng may cách điểm đến không còn xa, bọn họ rất nhanh đã đến nơi, Triệu Đào đã đợi sẵn ở cửa để chào đón họ từ sớm.

Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng Triệu Đào lại tỏ ra không hề xa lạ mà nhiệt tình ôm mọi người, đồng thời có thể gọi tên bọn họ mà không cần suy nghĩ, điều này ngay lập tức khiến mọi người xích lại gần nhau hơn.

Những khách mời khác cũng gật đầu tỏ ý, mọi người đều làm quen nhau một lúc.

Hoàng Thị là đầu bếp chính của mọi người, mỗi một bữa ăn ở đây đều do người này phụ trách, còn Đới Thanh thì giống như em trai trong nhà vậy, vừa mới 18 tuổi đã bị kéo vào chương trình này.

"Mọi người đã đến đông đủ rồi, vậy thì nói thử xem buổi tối muốn ăn gì nào." Hoàng Thị nhìn mọi người, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo, lúc nói chuyện chú ý một chút, đừng làm điều vô nghĩa.

Nhưng Liễu Cam nào hiểu được ý này, cướp lời nói: "Hoàng lão sư, tôi muốn ăn Phật nhảy tường!"

"Tôi thấy là cậu muốn bị tôi đánh phải nhảy tường!" Hoàng Thị lập tức mắng: "Thứ đó không phải tôi không biết làm mà công đoạn quá phiền phức, đổi món khác."

Liễu Cam ủy khuất bĩu môi, "Trước đây tôi xem phim truyền hình của anh, trong phim đã nấu món ăn này, tôi đã thèm ăn rất lâu rồi."

"Ồ, vậy cũng không được, đổi món khác đi." Hoàng Thị lạnh như băng nói.

"Hoàng đát đì, tôi cũng muốn ăn." Đới Thanh đứng ở một bên nhỏ giọng nói.

Hoàng Thị phút chốc thay đổi sắc mặt, cười ha ha nói: "Tiểu Thanh cũng muốn ăn à, vậy được, đêm nay sẽ làm cho cậu ăn."

"Á, Hoàng lão sư, anh phân biệt đối xử cũng rõ ràng quá đấy!" Liễu Cam ủy khuất nói.

Nhưng Hoàng Thị chả quan tâm, đây chính là đãi ngộ khác biệt giữa con nhà mình và con nhà người khác.

"Tôi muốn ăn măng xào thịt."

"Thêm một phần súp trứng nữa."

Mọi người gọi mấy món ăn tương đối đơn giản, Hoàng Thị bày tỏ có thể, "Vậy thì như vầy đi, muốn ăn măng thì đi đào măng, muốn ăn trứng thì đi nhặt trứng, muốn Phật nhảy tường thì đi kiếm tiền, hỏi ê-kíp để mua nguyên liệu."

Liễu Cam cùng Lương Nhâm Thần đi kiếm tiền, Tô Nguyên vốn cùng Đoàn Gia đi đào măng, nhưng bởi vì Đới Thanh nói cậu cũng muốn đi nên đã đổi với Đoàn Gia, cậu đi đào măng, Đoàn Gia đi theo Liễu Cam. Nhặt trứng gà tương đối đơn giản nên để cho Triệu Đào đi, Khương Phong suy nghĩ một hồi liền đi theo Triệu Đào, đi theo chủ nhà nhất định sẽ có đề tài.

Tô Nguyên mặc quần áo đội nón nảy đồ xong xuôi, thấy Đới Thanh cũng chuẩn bị tương đối rồi, hai người liền vác cuốc ra ngoài. Mùa này măng đã trồi lên, mọc trên núi thấp khá là dễ thấy.

Thế nhưng không biết vì cớ gì, hai người tìm nửa ngày cũng không thấy búp măng nào.

Đới Thanh lau mồ hôi trên trán, hơi sốt ruột nói: "Haizz, hôm nay cũng không biết có chuyện gì mà không có măng, chẳng lẽ là cư dân mạng đoạt hết măng trên núi rồi sao?!"

"Vậy thì bao nhiêu măng cho đủ." Tô Nguyên cười cười, "Hay là mình lên trên tìm thử xem? Có lẽ măng bên dưới đã bị người dân đào mất rồi."

"Được, chúng ta lên trên tìm."

Lục Cẩn lo lắng cho an nguy của Tô Nguyên, nên đi theo hai người suốt chặn đường, mắt thấy cả hai còn muốn đi lên trên, không khỏi có chút lo lắng, hôm qua nơi này vừa mới mưa xong, đường đi tương đối trơn trượt, rất dễ ngã bị thương, nhưng lại thấy hai người hăng hái như vậy, anh cũng không thể bảo hai người từ bỏ.

Quả nhiên là thế, sau khi lên núi, quả thật có nhiều măng hơn, hai người
kích động chạy đi đào măng, khiến cả người đều là bùn đất.

"Tô Nguyên, bên chỗ tôi có một búp măng lớn, anh mau qua giúp tôi với." Đới Thanh kích động nói.

Tô Nguyên lập tức chạy qua, nhìn thấy Đới Thanh đang dùng sức bẻ búp măng lớn kia, có điều bởi vì vị trí này không được tốt lắm, Tô Nguyên có chút lo lắng, "Đới Thanh, cậu cẩn thận một chút, đừng để té ngã, chỗ đó quá nguy hiểm, hay là bỏ đi."

Bà lão đang đào măng ở gần đó cũng nhìn thấy, nên đứng ra ngăn cản: "Cậu nhóc à, đừng đào ở bên đó, hôm qua vừa mới mưa xong, rất nguy hiểm."

"Nhưng măng này sắp đào được rồi, sức một mình tôi không đủ, Tô Nguyên, anh qua nhổ cùng đi." Đới Thanh lấy tay ra hiệu bảo Tô Nguyên mau qua đó, "Chúng ta nhổ búp măng này xong thì về."

Tô Nguyên không nói lại Đới Thanh, nên đi qua cùng cậu ta nhổ búp măng kia.

Bà lão thấy cả hai không nghe lời khuyên của bà, đành phải đứng ở một bên nhìn, sợ hai đứa nhóc này xảy ra nguy hiểm gì.

Sức lực của hai người lại khác, búp măng kia rất nhanh đã bắt đầu lỏng ra.

"Cố lên, sắp nhổ lên rồi, tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau dùng sức nha!" Đới Thanh hưng phấn nói.

Tô Nguyên phối hợp gật đầu.

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Tô Nguyên kéo hết sức mình.

Lại không ngờ măng lại dễ dàng nhổ lên như vậy, nhất thời cả người mất thăng bằng, trong nháy mắt ngã ra sau, nhưng sau lưng là một sườn núi tương đối trơn, một khi ngã xuống, không chết cũng sẽ lột một lớp da.

Tô Nguyên không kịp phản ứng, chỉ có thể dựa vào bản năng bảo vệ chỗ hiểm của bản thân, giảm bớt thương tích cho mình.

"Tiểu Nguyên Bảo!" Lục Cẩn ngay lập tức phát hiện Tô Nguyên lăn xuống, liền chạy tới, lo lắng kiểm tra khắp người Tô Nguyên hỏi: "Không sao chứ, em thế nào rồi, trên người có đau chỗ nào không?"

Tô Nguyên lắc đầu, "Tôi không sao, anh đừng lo lắng."

"Tôi không lo được sao!" Lục Cẩn gắt gao ôm lấy Tô Nguyên, "Nơi này nguy hiểm như vậy, tại sao em lại đi qua đó, em có biết tôi sợ hãi cỡ nào không! Chúng ta không quay chương trình nữa, mình đến bệnh viện."

"Lục Cẩn, tôi thật sự không sao, chỉ là bị trầy xước da một chút, không bị thương." Tô Nguyên vỗ vỗ lưng Lục Cẩn, muốn để anh yên tâm.

"Tô Nguyên, anh không sao chứ?" Đới Thanh thong dong đến muộn, vẻ mặt lo lắng, "Anh không bị thương chứ?"

Tô Nguyên nặn ra một nụ cười, "Tôi không sao, cậu đừng lo lắng, chúng ta trở về thôi."

Lục Cẩn vẫn không yên tâm về Tô Nguyên, trực tiếp đặt người trên lưng, một đường cõng cậu trở về.

Người nhặt trứng gà bên kia cũng trở về, nhìn thấy Tô Nguyên được người cõng về, đã vội vàng tiến lên.

Đới Thanh tức khắc chảy nước mắt, khóc sướt mướt nói: "Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi kiên quyết muốn Tô Nguyên đi đào măng cùng, anh ấy sẽ không bị thương."

Hoàng Thị vừa nghe liền lo lắng hỏi: "Còn cậu thì sao? Cậu có bị làm sao không?"

"Tôi không sao." Đới Thanh nói xong, lại giấu tay ra sau lưng.

Hoàng Thị tinh mắt thoáng cái đã nhìn thấy, bắt lấy tay Đới Thanh, "Cậu còn nói không sao, tay cậu đã sưng lên hết rồi! Sao cậu lại ngốc như vậy, bị thương cũng không nói."

Tô Nguyên sửng sốt một lúc, cậu thật đúng là không phát hiện Đới Thanh bị thương, cậu chỉ nhớ Đới Thanh ngồi xổm bên cạnh mình, vốn không hề bị thương.

Hoàng Thị đau lòng nhìn tay Đới Thanh, tức giận mắng ê-kíp chương trình: "Người trong ê-kíp đều bị mù sao? Thanh Thanh bị thương không ai thấy hả? Ai bị nặng hơn không phân biệt được à?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện