[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm

Hôn mê


trước sau

Editor: Lạc Y Y

"Không thể nào! Tôi đã xóa hết video rồi! Sao cậu có thể có chứ? Hoàng Thị không thể đưa video cho cậu!" Đới Thanh bị một loạt thao tác của Tô Nguyên làm cho đầu váng mắt hoa, hắn đã không có cách nào kiềm chế lời nói của mình.

"Hoàng Thị đương nhiên sẽ không đưa nó cho tôi." Tô Nguyên nhếch môi, "Video này là chồng tôi phục hồi lại, Đới Thanh, trước đây tôi đã từng cho cậu cơ hội, cậu tự mình giải quyết ổn thoả đi."

Tô Nguyên nở nụ cười rời khỏi buổi họp báo, cậu đã nóng lòng muốn gặp mặt Lục Cẩn.

"Hết rồi, hết thật rồi..." Đới Thanh ngồi trên ghế như người mất hồn, nhìn đám phóng viên như sói như hổ cùng với ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, hết thảy đều khiến hắn sợ hãi vô cùng.

"Đới Thanh!" Tưởng Vĩ hận rèn sắt không thành thép mà nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao hoàn toàn không giống với những gì cậu đã nói? Đến tôi mà cậu còn lừa dối sao?"

Đới Thanh đã không thể trả lời câu hỏi của Tưởng Vĩ, hắn chỉ sợ mình không xử lý ổn thỏa chuyện này. Hắn nhìn thấy Triệu Tân Dương đang đứng ở đằng xa đang nhìn mình với vẻ mặt ghét bỏ, cuối cùng bị Nguyễn Văn kéo đi.

"Triệu Tân Dương? Anh lừa tôi, anh đang lợi dụng tôi?" Đới Thanh phẩn nộ muốn xông qua đó hỏi cho ra lẽ, nhưng lại bị Tưởng Vĩ ngăn lại, buổi họp báo kết thúc không mấy vui vẻ.

Cư dân mạng thi nhau chỉ trích Đới Thanh.

"Thật không ngờ cậu ta lại là hạng người này, tâm tư ác độc quá rồi!"

"Uổng công nhiều minh tinh ủng hộ cậu ta như vậy, thật không ngờ nha, minh tinh như vậy nên bị đưa vào danh sách đen!"

Bên nhãn hàng thấy tình hình không ổn, lập tức tuyên bố hủy hợp đồng với Đới Thanh, mấy minh tinh không lâu về trước còn đang tích cực ủng hộ cho Đới Thanh cũng nhanh chóng bỏ follow Weibo của hắn.

Phòng làm việc của Tô Nguyên cũng tuyên bố quyết định khởi kiện Đới Thanh với tội phỉ báng!

"Được rồi, chuyện này coi như đã qua, cũng vừa hay giúp cậu tăng thêm ít độ hot." Từ An xem hot search trên điện thoại, tâm trạng vô vùng vui vẻ, "Thế nào, tối nay đi ăn cùng nhau không?"

"Được nha." Tô Nguyên gật đầu, "Em đi hỏi Lục Cẩn thử xem ảnh có đến không."

"Chậc chậc chậc" Giang Thành lái xe ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng, "Bây giờ đã bắt đầu dính người vậy rồi sao?"

Tô Nguyên trừng hắn một cái, điện thoại rất nhanh đã kết nối, "Lục Cẩn, tối nay anh có rảnh cùng nhau ăn cơm không?"

Lục Cẩn liếc nhìn thí nghiệm của mình, lập tức đáp lời: "Rảnh, gửi vị trí cho anh, anh lập tức qua đó."

Sau khi cúp máy, Lục Cẩn liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thay áo đi đến nơi hẹn, Diệp Thi Ngữ thấy bộ dạng gấp gáp của Lục Cẩn liền đi đến hỏi: "Anh Lục? Anh đang định ra ngoài sao?"

"Ừ." Lục Cẩn không thèm nhìn Diệp Thi Ngữ đã đi thẳng ra cửa, cô ta không cam tâm lập tức đuổi theo, "Anh Lục, hôm nay em không lái xe đến, anh có tiện đưa em về không?"

Bước chân Lục Cẩn khựng lại nhìn qua Diệp Thi Ngữ, "Cô không biết tôi ra ngoài là có việc à? Sao còn có thể đưa cô về? Vả lại cô Diệp, tôi đã kết hôn rồi, cô vui lòng nhớ lái xe hoặc là tìm người khác đưa cô về đi, tôi không muốn vợ tôi ghen."

Nói xong, Lục Cẩn bước đi nhanh hơn để rời khỏi, Diệp Thi Ngữ đứng nguyên tại chỗ tức giận: "Cái gì mà vợ, mẹ Lục đã sớm nói với tôi, chờ tới khi hết kì hạn hai người sẽ ly hôn, Lục Cẩn anh đợi đó, tôi nhất định sẽ trờ thành Omega của anh!"

Lục Cẩn lái xe đến tìm Tô Nguyên, vừa đúng lúc bọn họ vừa vào chỗ ngồi đã đuổi tới, Tô Nguyên tươi cười kéo Lục Cẩn ngồi xuống.

"Bọn tôi đã gọi mấy món đơn giản rồi, Lục đại thiếu có muốn thêm món gì không?" Từ An đưa menu qua cho anh.

Lục Cẩn lịch sự nhận lấy, "Cho thêm một phần sườn xào chua ngọt với sườn cừu sốt chua ngọt đi, Nguyên Bảo thích ăn món này"

Nghe thấy lời này, sắc mặt Từ An tối sầm lại, anh nghĩ dù là ăn cơm cũng không thể ăn đồ ăn nhiều calo, nên đã
gọi một vài món chay, không ngờ Lục Cẩn vừa tới liền gọi món thịt!

Tô Nguyên nghe vậy cũng vui vẻ, có thịt ăn rồi, đây đúng là cơ hội hiếm có nha!

Món ăn vừa lên, Từ An liền điên cuồng giành giật thịt, dù không thể ngăn Lục Cẩn gọi món thịt, nhưng anh có thể ăn mà!

Không ngờ rằng Lục Cẩn dùng đũa còn nhanh hơn cả anh, nháy mắt trong dĩa của Tô Nguyên đã chất đầy thịt, Tô Nguyên vui vẻ cắn một miếng sườn, ăn thế mới gọi là hạnh phúc, Từ An tức đến nghiến răng.

Ăn được một nửa, Lục Cẩn đột nhiên nói muốn đi vệ sinh, nên rời khỏi vị trí.

Giang Thành: "Lục Cẩn chắc không phải giả vờ đi vệ sinh, thực tế là đi tính tiền đó chứ?"

Tô Nguyên: "Chắc là vậy, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?"

Giang Thành chậc chậc hai cái: "Không ngờ nha, người đàn ông đã có gia đình này vẫn còn giữ ví tiền, tôi còn tưởng tài chính trong nhà đều nằm trong tay cậu chứ? Tiểu thuyết không phải viết như vậy à?"

"Ăn của cậu đi, nhiều món như vậy vẫn không thể ngăn nổi cái miệng của cậu sao?" Từ An biết bọn họ đã kí thỏa thuận, chỉ là kết hôn giả, nhưng Giang Thành không biết, hắn vẫn luôn cho rằng Tô Nguyên với Lục Cẩn là tình yêu đích thật.

Tô Nguyên đương nhiên cũng không vì mấy lời nói nhảm của Giang Thành mà không vui, cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

"Nhưng sao Lục Cẩn đi lâu vậy vẫn chưa quay lại?" Giang Thành hỏi: "Chắc không lạc đường đó chứ?"

"Không biết, anh ấy cũng không mang theo điện thoại." Tô Nguyên đột nhiên có hơi hoảng hốt, "Không được, tôi đi tìm anh ấy!"

Giang Thành: "Này, anh ta lớn vậy rồi còn có thể đi lạc được chắc?"

Tô Nguyên mặc kệ Giang Thành lập tức chạy ra cửa, tùy tiện hỏi nhân viên phục vụ hướng đến nhà vệ sinh, vừa đi đến cửa nhà vệ sinh đã bị pheromone từ bên trong truyền đến làm cho ngây người.

Bên ngoài nhà vệ sinh vây quanh một nhóm nhân viên, ngăn chặn mọi người đi vào sẽ bị pheromone làm bị thương, dù sao Beta không ngửi được pheromone.

Đây là pheromone của Lục Cẩn! Pheromone của anh ấy mất kiểm soát rồi?! Tô Nguyên mặc kệ sự ngăn cản của nhân viên mà xông vào.

"Lục Cẩn! Anh ở đâu?" Mùi pheromone quá nồng, dẫn đến hai mắt cậu sắp mở không ra, Tô Nguyên không còn cách nào, đành phải phóng pheromone của mình ra.

Lục Cẩn ngửi được mùi cam mình quen thuộc thì lập tức bổ nhào qua, ôm chặt lấy Tô Nguyên, cả người khó chịu cọ cọ vào tuyến thể trên người cậu.

"Lục Cẩn, anh ráng chịu đựng, em lập tức gọi người đến.... A Shh...." Tô Nguyên không ngờ Lục Cẩn sẽ cắn tuyến thể của mình vào lúc này, nhất thời cả người đau như đòi mạng.

"Đau.... đau quá.... Lục Cẩn, anh nhẹ...chút..." Dù Tô Nguyên đau như sắp chết nhưng cũng không bảo Lục Cẩn buông mình ra, mà chỉ bảo anh cắn nhẹ một chút.

Lục Cẩn sau khi được pheromone an ủi đã ngất đi, nhìn thấy bên khóe môi Lục Cẩn đều là vết máu, không cần nghĩ cũng biết tuyết thể của cậu đã thảm đến mức không nỡ nhìn.

Người của nhà họ Lục rất nhanh đã đến, Tô Nguyên không kịp nói một tiếng với bọn Giang Thành đã cùng bọn họ rời đi, suốt dọc đường Tô Nguyên không ngừng lo lắng cho tình trạng của Lục Cẩn, rõ ràng đã có thuốc xoa dịu, nhưng vì sao Lục Cẩn vẫn còn mất kiểm soát, lần này còn nghiêm trọng đến mức hôn mê!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện