Editor: Lạc Y Y
Diệp Thi Ngữ sợ không dám nhúc nhích, cô ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết chung, lập tức quát: "Các anh đừng động! Tô Nguyên, cậu bình tĩnh chút, coi chừng dao! Nếu cậu dám làm tôi bị thương, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu!"
"Cùng tôi lên xe!" Tô Nguyên kéo theo Diệp Thi Ngữ định quay lại trên xe, nhưng Diệp Thi Ngữ quá sợ hãi, chân mềm nhũn, đừng nói là đi, dù là đứng cũng không đứng vững.
Nhưng Tô Nguyên một lòng muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể giữ chặt Diệp Thi Ngữ, không chú ý đến phía sau có người lặng lẽ đi tới.
Một cây gậy nện xuống, trong phút chốc trước mắt Tô Nguyên tối đen, vô lực ngã xuống.
Diệp Thi Ngữ sợ đến mức suýt ngã xuống, vỗ ngực nghĩ lại còn rùng mình, "Khiêng cậu ta lên bàn, chờ đàn anh tôi qua đây thì bắt đầu phẫu thuật."
Hạ Tử Ninh lái xe đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, bước xuống xe với nét mặt ghét bỏ, "Anh, con nhỏ Diệp Thi Ngữ này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy, làm phẫu thuật ở nơi rách nát này hả?"
"Được rồi, đừng có than nữa, còn không phải tại em nợ cô ta, ai bảo em trước đây luôn cướp thí nghiệm của cô ta chứ." Hạ Tử Sâm cũng bực mình, nợ của em trai bản thân còn theo trả.
"Đó không phải là tại Diệp Thi Ngữ chỉ biết giành tài nguyên sao, kỹ thuật không có còn bắt người ta đến?" Hạ Tử Ninh không vui lầu bầu nói, "Được rồi, ở ngay phía trước, nhanh làm phẩu thuật xong rồi về, em còn phải cãi lộn giúp Tô Nguyên nữa, cái bọn kia mỗi ngày chỉ biết bôi đen cậu ấy, thật là tức chết em mà."
Hai anh em thận trọng đi qua vì sợ giẫm phải thứ bẩn thỉu gì đó.
Diệp Thi Ngữ nghe thấy tiếng thì vui mừng đi ra đón, "Đàn anh, anh đến rồi, em đã chuẩn bị xong hết, chỉ chờ anh tới."
"Ừ, dẫn tôi qua đó đi" Hạ Tử Ninh thay đồ phẫu thuật đi theo, nhìn thấy người nằm trên bàn phẫu thuật là Tô Nguyên, cả người cậu ta đều ngây ra, "Người cô nói muốn lấy tuyến thể là cậu ta? Tôi thấy với bộ dạng này cô có chắc là tự nguyện không?"
Diệp Thi Ngữ: "Anh đừng quan tâm đến cái này, chỉ cần giúp tôi là được rồi."
Hạ Tử Ninh cố nén cơn giận nói: "Cô có biết tự ý lấy tuyến thể của người khác là phạm pháp không?"
Diệp Thi Ngữ: "Không sao đâu đàn anh, nhà họ Lục sẽ giúp xử lý chuyện này, anh mau phẫu thuật đi, hạnh phúc sau này của em dựa cả vào anh đó."
"Đ** mẹ!" Hạ Tử Ninh há miệng chửi: "Diệp Thi Ngữ cô là sợ đầu óc cô không có bệnh hả, cũng dám làm ra loại hành vi phạm pháp này! Tôi sẽ đưa người đi."
"Dừng tay!" Diệp Thi Ngữ cũng không nói nên lời, sao kịch bản đột nhiên biến thành như vậy rồi, "Anh không thể đưa người đi! Cuộc phẫu thuật hôm nay không cần anh tham gia, anh có thể đi rồi"
"Điên khùng!" Hạ Tử Ninh đẩy Diệp Thi Ngữ, cõng Tô Nguyên trên lưng quát lớn: "Anh! Mau đến giúp em với!"
Hạ Tử Sâm nghe thấy Hạ Tử Ninh kêu thì lập tức xông vào, vừa nhìn thấy là Tô Nguyên thì hiểu ra.
Hạ Tử Ninh: "Diệp Thi Ngữ! Tôi cảnh cáo cô! Đừng có động đến Idol của tôi!"
Mắt thấy Tô Nguyên sắp bị đưa đi, Diệp Thi Ngữ gấp gáp quát: "Mấy anh mau ngăn bọn họ lại, đừng để bọn họ đưa người đi!"
Đám người mặc đồ đen lập tức tiến lên ngăn cản, nhưng Hạ Tử Sâm làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, quyền cước thì khỏi phải nói, rất nhanh đã quật ngã đám người đó.
"Anh!" Hạ Tử Ninh phát hiện vết thương sau đầu của Tô Nguyên, máu cũng không ngừng chảy, "Chúng ta đưa cậu ấy đến bệnh viện trước, sau đầu Tô Nguyên bị thương rồi, máu chảy không ngừng."
"Được" Hạ Tử Sâm phóng lên xe, tức khắc lái xe đến bệnh viện.
Rất nhiều người ở bệnh viện nhìn thấy Tô Nguyên bị thương, ai nấy đều lấy điện thoại ra chụp ảnh, tin tức Tô Nguyên bị thương nhập viện nhanh chóng leo lên hot search.
"Trời má, Tô Nguyên bị sao vậy, thời gian dài không thấy tin tức của cậu ta, sao vừa xuất hiện đã vào bệnh viện rồi?"
"PR đúng không? Vì để không cứu em trai cậu ta
nên giả bệnh chứ gì?"
"Đúng là buồn nôn mà, hạng người này làm người ta thấy ghê tởm quá, làm lãng phí tài nguyên quốc gia."
"Tô Nguyên cút khỏi giới giải trí! Tô Nguyên cút khỏi giới giải trí đi!"
"Người có mặt ở hiện trường, Tô Nguyên đúng thật là đã bị thương, sắc môi rất nhợt nhạt, hy vọng cư dân mạng lương thiện giùm cái."
Từ An nhận được điện thoại lập tức chạy tới bệnh viện, Tô Nguyên đã làm phẫu thuật hiện còn đang nằm trong phòng ICU, anh lo lắng hỏi bác sĩ: "Tình trạng cậu ấy thế nào rồi? Thương thế có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ: "Cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, phía sau đầu bị thứ gì đó bằng đinh đập vào, có điều đã xử lý sạch sẽ rồi."
"Được, cảm ơn bác sĩ" Từ An cảm kích nói, nhìn Tô Nguyên nằm trên giường bệnh, trong mắt đều là đau lòng, rõ ràng trước khi ra cửa còn gọi điện cho mình, sao lại bị đánh trọng thương rồi?
Nửa đêm, Tô Nguyên đột nhiên tỉnh lại, ngơ ngác nhìn hoản cảnh xung quanh, cuối cùng sợ hãi sờ sau gáy mình.
Tuyến thể vẫn còn, mình được cứu rồi ư?
Nhưng mà đầu mình... đau quá...
Cơn đau quá mức khiến Tô Nguyên ngất đi lần nữa, mãi đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Từ An thấy Tô Nguyên đã tỉnh, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, "Sao rồi? Có khó chịu không? Đã đói chưa?"
Tô Nguyên: "Không khó chịu, chỉ là đói rồi."
"Chỗ này đã chuần bị cháo, hay là em ăn vài muỗng đi?" Từ An đưa cháo cho Tô Nguyên, cậu từng muỗn từng muỗng ăn cháo.
Ăn cháo xong, Tô Nguyên cảm thấy mình đã tỉnh táo không ít, hỏi: "Ai đã cứu em thế?"
Từ An: "Không biết, lúc anh đến bệnh viện thì bọn họ nói người đã đi rồi, chỉ biết hai người là anh em song sinh."
"Anh em song sinh?" Tô Nguyên nghĩ một hồi, trong lòng đại khái đã có dự đoán.
Tô Nguyên tiếp tục hỏi: "Lục Cẩn có biết em bị thương không?"
Từ An: "Anh không rõ, nhưng mà không phải hai người đã ly hôn rồi sao? Anh ta dù biết cũng sẽ không làm gì đi?"
Đúng ha, Từ ca vẫn chưa biết mình và Lục Cẩn làm hòa rồi, có điều Lục Cẩn không đến tìm mình, chắc là vẫn chưa biết đi, cũng đúng, bà Lục cũng sẽ không để Lục Cẩn biết được.
"Được rồi, em nghỉ cho khỏe đi" Từ An dụi cặp mắt mệt mõi, "Anh cũng về đây, ngày mai còn phải chuẩn bị một số thứ ứng phó với ký giả."
Tô Nguyên nhìn Từ An thấy hơi có lỗi nói: "Vất vả cho anh rồi, Từ ca. Kể từ khi làm người đại diện của em, anh cũng chưa từng được nhàn rỗi."
"Nói vớ vẩn gì vậy!" Từ An cười nói: "Người đại diện không phải làm mấy việc này sao? Nếu không ngồi không ăn lương à? Trưa anh sẽ bảo người đưa cơm cho em, vừa làm phẫu thuật xong, phải chú ý nhiều hơn."
Sau khi Từ An đi, Tô Nguyên cũng nằm xuống lại, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng có người không muốn để cậu nghỉ ngơi tử tế.
Khương Nghiên nghe được Tô Nguyên đang ở bệnh viện này thì chạy tới, bởi vì bệnh viện đã kiểm tra thông tin của Khương Nghiên, nên cũng không ngăn cản nhiều đã để người vào.
Tô Nguyên vừa thoải mái được chút đã bị giọng nói to tiếng của Khương Nghiên cắt ngang.
"Tô Nguyên? Anh đang trốn tôi? Anh không muốn cứu em trai mình đến vậy sao? Năm đó anh làm gãy hai chân của nó, bây giờ bắt anh đền cho nó trái thận, không hợp lý sao?"
Tô Nguyên mặt không cảm xúc nhìn Khương Nghiên nói: "Chân của Tô Duệ không phải tự nó làm gãy à?"