Editor: Lạc Y Y
"Nghe nói gì chưa? Phòng làm việc của Tô Nguyên đã đăng thông báo quyết định trở lại rồi!"
"Thật hay giả vậy? 5 năm rồi! Nam thần của tôi cuối cùng muốn trở lại rồi ư?"
"Hóng! Hóng!"
"Huhuhu, thanh xuân của ông đây trở lại rồi."
Từ An lấy bản thảo đã chuẩn bị ra, "Tiểu Nguyên, sẽ có phỏng vấn trong chương trình sắp tới, tới lúc đó em cứ dựa theo kịch bản mà làm."
"Vâng" Tô Nguyên nhận bản thảo, câu hỏi không nhiều, cũng chỉ là mấy câu cơ bản về cảm nghĩ về việc học tập trong mấy năm qua.
Stylist giúp Tô Nguyên trang điểm xong còn không ngừng liếc nhìn cậu, Tô Nguyên thấy hơi lạ nên hỏi: "Sao thế?"
"Không sao, không sao" Stylist ngượng ngùng xua tay, "Chỉ là cảm thấy mấy năm không gặp, thầy Tô đã thành thục lên rất nhiều."
"Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, không còn non nớt như trước nữa." Tô Nguyên thản nhiên nói.
Thời gian dường như đã xóa nhòa tâm hồn tuổi trẻ, đã khiến cậu trở nên trưởng thành thận trọng hơn.
Còn chưa đợi Tô Nguyên tiếp tục bùi ngùi về những năm tháng ấy thì tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang lời cậu.
Thấy hiển thị người gọi đến, Tô Nguyên nâng khóe môi, cười hỏi: "Sao thế An An?"
"Ba ơi, chừng nào ba xuất hiện dạ? Con chờ ba lâu lắm òi."
Tô Nguyên cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Sắp rồi, còn nửa tiếng nữa, An An chờ thêm chút nữa là thấy ba rồi."
"Dạ được, vậy kết thúc rồi thì ba về nhà nha!"
Sau khi ngắt máy, Tô Nguyên khóe miệng nâng lên vẫn chưa thu lại, Stylist hơi nhiều chuyện hỏi: "Vừa nãy là người yêu của thầy Tô à? Trông rất ngọt ngào nha."
"Ừm" Tô Nguyên nhìn ảnh Tô Tử An, "Là người quan trọng nhất với tôi."
Thời gian sắp đến rồi, Tô Nguyên vội vàng đi đến hậu trường để chuẩn bị, khi MC gọi tên cậu, Tô Nguyên nhanh chóng đi lên.
Cậu vốn cho rằng mình tham gia hoạt động này sẽ không gây được nhiều tiếng vang, suy cho cùng giới giải trí là nơi cải cách và thay đổi nhanh chóng, bản thân cậu đã biến mất 5 năm, vậy còn có ai vẫn luôn kiên trì chờ đợi mình, không ngờ Tô Nguyên vừa bước lên sân khấu thì đã có rất nhiều người hét tên của cậu.
Chương trình được phát trực tiếp, rất nhiều fans không có mặt tại hiện trường không ngừng spam trên màn đạn.
"Trời đất ơi! Fans ở hiện trường nhiệt tình quá, tôi cũng muốn bắt kịp!"
"Đã hét rách cổ họng, suýt nữa bị hàng xóm khiếu nại, nhưng họ biết tôi hò hét vì Tô Nguyên cũng quyết định hét cùng luôn."
"Lầu trên cộng tôi nữa!"
"Nam thần của em! Anh lại đẹp trai rồi! Em mê rồi!"
"Huhuhu, thật ngưỡng mộ fans có mặt nha, tôi cũng muốn đến đó."
"Người ở hiện trường, tôi lấy điện thoại xem phát sóng trực tiếp, chỉ đùa thôi."
MC cũng kinh nghiệm đầy mình, rất nhanh đã kiểm soát được tình hình, bắt đầu vào chủ đề chính của chương trình.
MC: "Chào mừng sự trở lại của Tô Nguyên, có rất nhiều fans với rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu."
Tô Nguyên: "Được ạ"
MC: "Trong năm năm cậu rời khỏi giới giải trí, mọi người đều rất đau lòng nên rất muốn biết lý do vì sao cậu lại đưa ra quyết định này?"
Tô Nguyên: "Đầu tiên, tôi xin gửi lời xin lỗi đến mọi người, việc tôi đột ngột rời khỏi giới giải trí đã làm mọi người đau lòng rồi, khi ấy tôi cảm thấy mình ra mắt đường đột nhưng năng lực lại không theo kịp nên quyết định đi học bổ túc."
Quá trình rất bình thường, Tô Nguyên bắt đầu thả lỏng, MC cảm thấy tương đối rồi nên bắt đầu hỏi những câu hỏi không xuất hiện trong bản thảo.
"Chúng tôi đều biết Tô Nguyên cậu đã từng kết hôn, về sau trên mạng cũng lan truyền tin cậu ly hôn, xin hỏi Tô Nguyên, hiện giờ cậu vẫn còn độc thân chứ?"
Trên mặt Tô Nguyên vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng trong lòng đã bắt đầu sục sôi, thậm chí còn hơi tức giận, nhưng MC lại vẫn đang thúc giục cậu.
Tô Nguyên vươn tay về phía mọi người để phơi ra ngón tay của mình, "Chỗ này từng đeo nhẫn, nhưng hiện giờ đã tháo xuống rồi."
...
Sau cuộc phỏng vấn, chương trình kết thúc với màn trình diễn solo của Tô Nguyên.
Tô Nguyên không lưu lại dùng cơm với tổ chương trình mà trực tiếp đi xe về nhà, Tô Tử An nghe
thấy tiếng xe, đã đợi ở cửa từ lâu.
Cửa vừa mở, Tô Nguyên đã được Tô Từ An ôm chặt.
"Ba!" Tô Từ An hôn Tô Nguyên một cái, "Ba lên tivi rất đẹp trai! Con thích lắm!"
Tâm trạng tồi tệ nhất thời bởi vì lời của Tô Tử An mà quét sạch, cậu vừa cười vừa sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc hỏi: "Hôm nay ở nhà có ngoan không? Có uống thuốc đàng hoàng không đấy?"
Nghe thấy lời này, nụ cười của Tô Tử An thoáng cái vụt tắt, "Ba ơi, thuốc đắng lắm, An An không thích."
"Vậy ba đút An An." Tô Nguyên thả Tô Tử An xuống, lấy thuốc vẫn ở trong hộp giữ nhiệt, nhẫn nại đút từng muỗng cho cậu nhóc.
Tô Tử An mặc dù nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời uống hết thuốc.
Trước đây Tô Tử An không thích uống thuốc, luôn dùng mọi cách để trốn tránh, nhưng chưa có lần nào thành công, cuối cùng đổ hết thuốc ngay trước mặt Tô Nguyên.
Ngày đó Tô Nguyên không tức giận, chỉ là nhốt mình trong phòng không ngừng tự trách, Tô Tử An nghe thấy tiếng khóc của ba thì rất đau lòng, cũng biết rõ ba là vì mình nên từ đó về sau đã ngoan ngoãn uống thuốc.
"Ba ơi" Tô Tử An uống xong thì hỏi: "Chú Từ sao lại không đến vậy ạ?"
"An An sắp lên nhà trẻ rồi, chú Từ đang tìm giúp con đấy." Tô Nguyên lau vệt thuốc còn vươn trên miệng cậu nhóc.
Tô Tử An có hơi bất an, "Nhưng mà An An là bệnh nhân, nhà trẻ sẽ không muốn An An phải không ba."
Tô Tử An chào đời với thể chất rất yếu, khi còn ở quê Tô Nguyên muốn đưa An An đi nhà trẻ nhưng đều bị từ chối, bọn họ sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gánh vác không nổi rủi ro.
Tô Nguyên nhìn ra được Tô Tử An khát khao có thể cùng chơi đùa với những đứa trẻ khác, mặc dù sinh sớm khiến sức khỏe cậu nhóc kém, nhưng đã điều duõng nhiều năm như vậy, chí ít cũng sẽ không dễ phát bệnh.
Tối đến Từ An đã mang theo tin tức tốt đến, nói có một nhà trẻ làm rất tốt về phương diện riêng tư, biện pháp y tế cũng rất hoàn thiện, rất thích hợp để Tô Tử An đến học.
Tô Tử An biết được tin tốt này thì lập tức ôm lấy Từ An hôn điên cuồng, Giang Thành ở bên cạnh thấy vậy liền bế cậu nhóc xuống.
"Đừng hôn vợ chú!" Giang Thành thuận tay ôm Từ An vào lòng hôn một cái, Từ An trừng Giang Thành rồi đẩy người ra.
"Cậu bao lớn rồi, còn so đo với thằng nhỏ nữa? Bữa nay cậu ngủ một mình đi, tôi ngủ cùng An An."
"Tiểu An!" Giang Thành oan ức nhìn Từ An, "Anh mới bận việc xong, cũng không ở bên chồng anh sao?"
Từ An từ chối một cách thờ ơ, "Không, không tiễn, đi lẹ lên cho tôi!"
Tô Nguyên cười nói: "Tôi dẫn An An đi tắm, hai người nói chuyện đi."
"Người thứ ba" bị đưa đi rồi, Giang Thành vui mừng ôm Từ An, nhưng một tiếng chuông vang lên đã làm gián đoạn Giang Thành, Giang Thành tùy tiện liếc nhìn một cái, cuối cùng không cam lòng nói: "Ài, lại phải quay lại, đạo diễn lần này cũng khó tính quá rồi."
"Được rồi, cậu mau đi đi, nhớ dẫn Tiểu Ngô theo, buổi tối lái xe chú ý an toàn." Từ An sau khi tiễn Giang Thành đi liền đóng cửa lại.