Editor: Lạc Y Y
Sau khi mọi người dùng cơm xong, tổ chương trình đã ngừng ghi hình, Tô Nguyên định chuẩn bị trở về đi dạo lòng vòng nơi này cho khuây khỏa, đây là địa điểm check-in quen thuộc của mấy người nổi tiếng trên mạng, nổi đình đám một thời, có nhiều điểm tham quan thú vị.
Chỉ có điều có ba người từ chối ra ngoài, Thái Văn Kỳ nói mình quá mệt, muốn nghỉ ngơi sớm chút, Giang Thành thì tối có trận bóng muốn xem, còn Lục Cẩn đơn thuần là không muốn ra ngoài.
Cuối cùng chỉ có Hạ Tử Ninh đi dạo cùng với Tô Nguyên.
"Tiểu An dạo này thế nào rồi?" Hạ Tử Ninh hỏi: "Lần trước sau khi về có triệu chứng tái phát không?"
Tô Nguyên nhìn bãi biển, cười bảo: "Không có, dạo này nó rất khỏe, cảm ơn thuốc cậu đưa đến."
"Không sao là được." Hạ Tử Ninh: "Lục Cẩn rất phối hợp, trong lúc quay chương trình vẫn không ngừng để tôi rút pheromone, đợi sau khi chương trình kết thúc thì có thể điều trị triệt để cho nhóc ấy rồi."
Tô Nguyên nhịn không được hỏi: "Anh ấy vẫn chưa biết chứ? Không nghi ngờ sao? Tôi cảm thấy lần này gặp anh ấy rất lạ."
Hạ Tử Ninh: "Lục Cẩn hình như có vấn đề về đầu óc, tôi cảm thấy hình như anh ta đã mất trí nhớ."
Tô Nguyên: "Mất trí nhớ?"
"Ừm" Hạ Tử Ninh hồi tưởng lại rồi nói: "Lục Cẩn với cậu từng có một đoạn quan hệ, theo lý mà nói anh ta sẽ không nhìn thấy cậu mà không có một chút xao động nào, khả năng duy nhất chính là trí nhớ của anh ta có vấn đề."
Tô Nguyên: "Không giống thế, rõ ràng ai ảnh cũng nhớ cả."
Hạ Tử Ninh: "Đó cũng là điều mà tôi không thể lý giải được, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là thầy của tôi, ông ấy cũng từng dùng qua loại thuốc này, sau đó ông đã quên đi vợ mình."
Tô Nguyên hỏi với vẻ lo lắng: "Nếu nói như vậy, anh ấy mất trí nhớ thật rồi? Thế có phải là không thể nhớ lại được không?"
Hạ Tử Ninh lắc đầu, "Tôi cũng không biết, năm đó thầy ấy chỉ nói đến thuốc này, nhưng vẫn luôn không nói cho tôi biết thuốc giải."
Tô Nguyên đứng hình, nhất thời không biết phải nói gì, cuối cùng tự giễu nói một câu: "Quên đi cũng tốt."
"Thật ra anh ta vẫn còn thích cậu đó." Hạ Tử Ninh nói: "Năm đó nhà họ Lục vì trị bệnh đã trở về từ nước A, tôi đã điều trị cho anh ta được năm năm, trong năm năm này anh ta luôn muốn đi tìm cậu, chỉ vì tìm cậu mà thậm chí nhiều lần đã lén trốn đi, nhưng khi ấy cậu bỗng dưng rời giới giải trí, như thể bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Tôi nhớ ngày đó anh ta buồn bã rất lâu, cho rằng bởi vì mình nên khiến cậu từ bỏ ước mơ của bản thân."
"Có điều anh ta ngược lại không có từ bỏ mà càng phối hợp trị liệu hơn. Anh ta nói với tôi rằng, anh ấy muốn trở thành một người bình thường, một người có thế đứng cùng với cậu, còn ngày nào cũng đối chọi lại mẹ anh ta, nói gì mà cả đời này chỉ cần cậu, không phải cậu thì không được."
Nghe thấy lời này, nói không cảm động là giả, trong lòng Tô Nguyên cũng rất xoắn xuýt, năm đó có quá nhiều chuyện xảy đến, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cậu đều kiệt quệ, không thể nghĩ về mối quan hệ của mình với Lục Cẩn, hiện tại đã có Tô Tử An nên thậm chí không nghĩ tới nữa, nhưng lại không ngờ rằng năm năm qua Lục Cẩn vẫn luôn cố gắng vì tương lai của bọn họ.
Hai người cứ tâm sự như vậy đang định trở về, không ngờ vừa về tới nơi ở đã nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ ở bên trong.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Tô Nguyên đi tới hỏi.
"Lục đại thiếu phát tình rồi... hiện giờ đang nhốt mình trong phòng, cũng không biết tại sao mà thuốc ức chế lại không có tác dụng với anh ấy."
Lục Cẩn? phát tình rồi?
Hạ Tử Ninh càng thêm sốt ruột nói: "Tiêu rồi, thuốc ức chế thông thường không có hiệu quả với Lục Cẩn, nhưng thuốc ức chế đặc hiệu lại không có mang theo."
"Vậy liệu có ảnh hưởng gì không?" Tô Nguyên hỏi
Hạ Tử Ninh: "Pheromone của anh ta vẫn luôn được áp chế, nếu như lần này không qua được sẽ rất dễ tái phát, thậm chí sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
Trong phòng có một cỗ hương hoa dành dành nồng nặc, điều này tượng trưng cho có Omega vào kỳ phát tình, nồng độ pheromone khiến cho
Alpha có mặt không thể chống lại, hiện trường đã được sơ tán.
Xảy ra sự việc này, đối với hết thảy người trong tổ chương trình mà nói đều là một tin dữ, nếu xử lý không tốt thì việc ghi hình chương trình sẽ bị hủy bỏ.
Tổ chương trình cũng rất sốt ruột, đạo diễn thậm chí còn tức giận hơn và đá ghế đẩu bay xa, "Mẹ kiếp! Mấy người trước khi tìm người thì không thể điều tra rõ ràng hả! Đó là Beta mà mấy người nói với tôi đó sao? Một Beta mà biết phát tình hả? Nếu như Lục đại thiếu có mệnh hệ gì thì mấy người cũng đừng hòng thoát khỏi!"
Hạ Tử Ninh tìm thấy Lục Du hỏi: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Lục Du dường như nhìn thấy cứu tinh, lập tức nói: "Lý Trình Trình, cô ta biến thành Omega, đột nhiên xông vào phòng của anh tôi, anh tôi ngửi thấy pheromone của cô ta liền bắt đầu khác lạ, sau đó cũng phát tình theo."
Tô Nguyên nghe thấy vậy, tưởng rằng Lục Cẩn cùng với Lý Trình Trình đều đang ở trong phòng, nhất thời sắc mặt xấu đi.
Lục Du nói tiếp: "Anh tôi trực tiếp quăng Lý Trình Trình ra ngoài, hiện giờ đang tự nhốt mình bên trong, thuốc ức chế cho anh ấy đều vô dụng, Tiểu Ninh, làm sao bây giờ?"
"Bây giờ đưa thuốc đặc hiệu cũng không kịp nữa." Hạ Tử Ninh cũng hơi đau đầu, bản thân cậu đến chương trình này không mang theo thiết bị gì cả, hoàn toàn hết cách.
Lục Du sốt ruột nói: "Lẽ nào Lý Trình Trình là Omega cao cấp gì gì đó sao? Sao anh tôi vừa ngửi thấy pheromone của cô ta đã phát tình? Mẹ kiếp, cái chương trình này đừng hòng yên ổn!"
Hạ Tử Ninh nghe thấy vậy thì ngây người trong giây lát, ánh mắt nhìn sang Tô Nguyên.
Tô Nguyên dường như hiểu được ánh mắt của Hạ Tử Ninh, Lục Cẩn phát tình nguyên nhân chủ yếu là vì rút pheromone ra, chính vì vậy mới gây ra sự phát tình của Lục Cẩn...
"Tôi đi giúp anh ấy." Tô Nguyên nói: "Mấy cậu bảo tất cả mọi người rời khỏi đây đi."
Dứt lời, Tô Nguyên liền gõ lên cánh cửa phòng của Lục Cẩn.
"Mở cửa"
Người bên trong nghe thấy thanh âm mình quen thuộc, chẳng chút do dự mở cửa kéo người vào trong, sau đó lại đóng sầm cửa lại.
Bên trong căn phòng rất tối, thị lực của Tô Nguyên không nhìn rõ, chỉ biết là Lục Cẩn đang ôm mình nằm trên giường.
Mất đi thị lực, dường như khứu giác càng trở nên nhạy bén hơn, Tô Nguyên không chỉ ngửi thấy mùi pheromone của Lục Cẩn, mà còn bất ngờ ngửi thấy mùi máu.
"Anh bị thương rồi?" Tô Nguyên khẽ hỏi.
Lục Cẩn nằm trên người Tô Nguyên, ấm ức nói: "Tiểu Nguyên Bảo, anh rất khó chịu, anh thật sự rất khó chịu, anh sắp không kiểm soát được mình nữa rồi."
"Anh?" Tô Nguyên lúc này mới nhận ra, đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà đây là lần đầu nghe thấy cách xưng hô này, lòng cậu chợt dịu đi, nhẹ nhàng vỗ về lưng của Lục Cẩn.
Thấy Tô Nguyên không kháng cự, Lục Cẩn dịu dàng hôn lên bờ môi của Tô Nguyên.
Hạ Tử Ninh nghe thấy âm thanh này, mặt bất giác đỏ bừng, Lục Du cũng không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, lập tức kéo theo Hạ Tử Ninh ra bên ngoài.
"Chuyện của hôm nay, cậu trước hãy phong tỏa tin tức lại, còn về Lý Trình Trình, tôi đi làm kiểm tra cho cô ta." Hạ Tử Ninh định đi xem Lý Trình Trình, nhưng lại bị Lục Du ngăn lại.
"Tiểu Ninh, cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm! Cậu nhìn xem chỗ này của tôi." Lục Du chỉ chỉ vào mình.
Hạ Tử Ninh trợn trắng mắt, đẩy người ra: "Tử giải quyết đi, đừng có giở trò lưu manh ở trước mặt ông đây!"