Edit: Thie
Beta: Chiêu
Irene ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt, gương mặt vốn đang tức giận bỗng nhiên gió êm sóng lặng, chậm rãi cười rộ lên, rất có vẻ đẹp lúc còn trẻ: "Tôi tới nơi này, một là vì nhìn tiện nhân kia trải qua cuộc sống không thoải mái, hai là vì tìm cậu, tôi còn tưởng cậu không ở đây, không cần chạy hai chuyến thật sự là quá tốt."
"Chúng tôi đã điều tra dữ liệu bệnh án của cậu." Irene nở một nụ cười quyến rũ, "Thần kinh của cậu không thể tự chủ chữa trị đúng không? Công ty sinh học của gia tộc Corsi có công nghệ được cấp bằng sáng chế, có thể chữa trị thần kinh của cậu một cách hoàn mỹ.
Cùng cậu ta ly hôn, tôi đảm bảo, cậu sẽ nhận được trị liệu tốt nhất, cậu tên là Martin đúng không? Cậu không muốn đi trên đường, nhìn ngắm trời xanh lần nữa sao?"
"Cậu can tâm muốn làm kẻ tàn tật, cả đời ngồi xe lăn?"
"Ly hôn với cậu ta, cậu có thể đến công ty gia tộc Corsi làm một kẻ quyền cao chức trọng, lương cao, chúng tôi còn có thể cho cậu điểm công huân, vũ trụ này to lớn như vậy, cậu có thể lấy bất kì Omega nào mình thích."
"Martin, hãy là một người thông minh.
Tiện nhân này là kẻ vong ân bội nghĩa, dù cậu vì nó bỏ ra bao nhiêu thứ, nó vẫn sẽ đâm ngược cậu lại một dao.
Suy nghĩ kĩ một chút đi."
Martin làm ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc một hồi, lâu sau cân nhắc nở nụ cười: "Phu nhân, tôi nghĩ không ra.
Phu nhân phí sức lực lớn như vậy giành cậu ta từ trong tay tôi, là cậu ta biết một bí mật gì không thể công khai sao?"
Biểu tình Irene hơi ngưng trệ, nhanh chóng nhận ra Martin chỉ đang lừa bà, cười nhạo nói: "Cậu nói cái gì đó? Cậu ta giết con trai của tôi, tôi muốn làm cho cậu ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, không phải là chuyện rất bình thường sao?".
Đam Mỹ H Văn
Martin như có điều suy nghĩ gật gật đầu, mở miệng nói: "Từ nhỏ cha của tôi đã dạy tôi, làm người trước tiên phải có đức."
Biểu tình của Irene khẽ biến.
Hắn tiếc nuối lắc đầu: "Phu nhân thực sự không xứng đáng làm người.
Tôi vĩnh viễn sẽ không từ bỏ Omega của mình, phu nhân, mời trở về đi."
Bên ngoài còi cảnh sát gào thét, Martin ấn ngừng công tắc giật điện, thừa dịp cảnh sát tiến vào mấy giây cuối cùng nói bổ sung: "Tôi sẽ nộp đơn xin bảo vệ lãnh thổ căn nhà của mình, nếu sau đó phu nhân và người nhà của phu nhân còn đến lần nữa, tôi sẽ trực tiếp đem bọn người đó báo cáo lên tòa án liên bang.
Còn nữa, phu nhân bị nghi ngờ xâm phạm quyền riêng tư của công dân, tôi đã ghi âm, phiền phu nhân giải thích với cảnh sát.
Phu nhân, Inou từ nay về sau sẽ không bao giờ bị các người ức hiếp."
" Vì có tôi, luôn ở sau cậu ấy."
Bốn, năm cảnh sát đi vào, khuyên Irene đi mà không có bất kì lời giải thích nào.
Martin là Alpha của Inou, toàn quyền thay mặt cậu làm giấy tờ ghi chép, sau khi binh hoang mã loạn (*) khoảng nửa giờ, trong biệt thự rốt cục cũng yên tĩnh lại.
(*) Binh hoang mã loạn: nhốn nháo hoảng loạn
Martin điều khiển xe lăn đi đến phòng khách, tới ghế sô pha bên cạnh tùy tiện đưa tay ra, bình tĩnh nói: "Lên."
"Duỗi sai phương hướng rồi." Qua rất lâu hắn mới nghe thấy Inou cười khẽ, một bàn tay yếu ớt nắm lấy tay hắn, mượn lực chống đỡ kéo hắn đứng dậy ngã xuống ghế sofa.
Martin không buông cậu ra, hắn mò đến vòng giám sát trên cổ tay cậu, trực tiếp nắn bóp.
Xương tay Inou vô cùng rõ ràng, da dẻ mịn màng bóng loáng, cảm giác rất tốt.
Hắn dùng lực xoa nhẹ hồi lâu, dòng điện làm cơ bắp cậu bị tê liệt, nghe thấy Inou thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Martin nhàn nhạt nói "Sau này bà ta sẽ không tới nữa.
Bà ta đá cậu chỗ nào?"
"Bụng." Inou đầy mặt chân thành, "Ngài định xoa cho tôi?"
Martin hờ hững: "Người bình thường gặp điện giật sẽ theo bản năng co lại thân thể bảo vệ mình, bà ta đá nhiều nhất là cánh tay và đùi...Đừng tùy tiện làm nũng như vậy."
"Chậc." Inou không khỏi bĩu môi, "Ngài thật không thú vị gì hết.
Nhưng diễn thuyết rất cảm động."
"..."
"Nói đi, vì sao ngài lại đứng phía sau tôi? Alpha chân chính chẳng phải nên đứng ở phía trước Omega sao?"
"Thời đại thay đổi." Martin khô cằn mà nói "Omega cũng có thể làm chủ một bầu trời.
Đồng chí Inou, tư tưởng của cậu có vấn đề rất lớn, cần phải tiếp thu giáo dục của tổ chức, đừng cả ngày xem tên Drake ngu ngốc kia, thẳng A ung thư.
(*)"
(*) Cùng nghĩa với thẳng nam ung thư
Inou xì một tiếng bật cười."Đừng lo, tôi sẽ không lấy việc ngày đó uy hiếp ngài đâu, yên tâm đi." Cậu dùng một cái tay khác che lại đôi mắt, nhẹ giọng nói, "Dù sao cũng cảm ơn ngài."
Martin như không nghe thấy, buông tay cậu ra, đẩy xe lăn vòng tới trước mặt Inou, thật sự vén quần áo cậu lên, xoa lên bụng cậu.
Mấy ngày trôi qua, vết sẹo trên bụng Inou đã mờ nhạt đi nhiều.
Nhưng cậu vẫn quá gầy, gầy tới nỗi hắn có thể cảm nhận được phần xương dưới lồng ngực của cậu.
Bàn tay Martin vừa to dày, mạnh mẽ, nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng đến, ngón tay cọ xát qua lại giữa da thịt mềm mại của Omega, trái lại mang đến cảm giác kích thích.
Inou bị hắn xoa đến thoải mái, thích ý nheo mắt lại, bờ vai căng thẳng dần thả lỏng,