Martin nhìn mặt cậu, nhướng một bên mày.
Inou tiếp tục nói: "Tuy rằng tôi không biết có phải sự thật không, nhưng tôi thật sự không nên nói đầu óc ngài có vấn đề."
Martin hít sâu một hơi, cay nghiệt nói: "Tôi cũng không nên nói cậu là khó hầu hạ, tuy rằng đó đúng là sự thật."
Inou cho rằng hắn là tàn tật tạo thành tâm lý biến thái, âm thanh cũng mềm xuống không ít: "Nếu ngài thích yên tĩnh, về sau tôi sẽ hạn chế phát ra âm thanh.
Xin lỗi mà."
Martin thận trọng gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ mua cho cậu ống nghe.
Trong phòng ngủ có quang não, không cần dùng TV."
Inou vui vẻ nhảy dựng lên hôn mặt hắn một cái, xúc cảm mềm mại đến khó tin, không tưởng tượng được khuôn mặt thoạt nhìn có vẻ cực kì thô ráp của Martin lại mềm mại như vậy.
Thần sắc Martin đại biến, ngơ ngác lùi về sau, rống to: "Cậu cách xa ta một chút!"
Inou không để ý lắm, kiên trì dụ dỗ nói: "Không ly hôn có được không? Tôi biết anh không thích tôi, chỉ là tôi còn nguyện vọng chưa hoàn thành...!Chờ tới lúc hoàn thành, tôi nhất định sẽ ly hôn rồi đến phế tinh, tuyệt đối không quấy rầy anh.
Coi như ngài thương xót thu nhận tôi một quãng thời gian, được không?"
Trên mặt Martin không có bất kỳ biểu cảm gì, khinh thường nói: "Cậu còn có thể có nguyện vọng gì?"
"Rất muốn gặp một người." Inou nhẹ giọng nói, "Nhìn tận mắt hắn một lần là đủ rồi."
Martin cười lạnh một tiếng, quay người đẩy bánh xe trở về phòng ngủ.
"Tôi cũng rất muốn gặp một người." Hắn trước khi đi nói, "Nhưng không thể gặp lại."
Từ đó về sau, Inou cùng Martin sống chung hòa bình mấy ngày.
Bọn họ không quấy rầy nhau, đối với trạng thái chung sống trước mắt đều tương đối hài lòng.
Buổi sáng, bảy giờ Martin từ trên lầu bước xuống, nhận thấy phòng khách trống rỗng, chắc Inou còn đang ngủ trong phòng.
Hắn đẩy một cánh cửa cơ hồ đã két bụi ra, xe lăn được lập trình sẵn tự động mang hắn đến bệnh viện Nhân Ái cách mấy ngàn mét.
Xã hội văn minh, đối với người tàn tật càng vô cùng chăm sóc, dọc đường đi đều có biển chỉ dẫn, người đi đường cũng sẽ tự giác né tránh, Martin không gặp phải bất kỳ trở ngại nào đã đến bệnh viện.
Hắn lên thang máy, đến khoa phục hồi chức năng ở tầng bảy, gõ vang gian phòng cuối cùng có kính mờ.
Một y tá Omega dáng dấp thập phần xinh đẹp mở cửa cho hắn, đẩy hắn tiến vào.
Ở bên trong còn có hai Alpha mặc thường phục, biểu tình trên mặt mỗi người đều là kinh hoảng cùng bất an.
Martin mở miệng tức giận mắng: "Tại sao các người lại làm vậy!"
"Tôi để cho các người che chở cậu ấy đừng chết, các ngươi lại đem cậu ấy đến nhà tôi?!"
"Cái kia..." Omega vội vàng bước lên giúp hắn thuận khí, không dám thở mạnh, "Đây là do gen của ngài và cậu ấy có độ xứng đôi quá cao, vượt quá 90%.
Nếu muốn huỷ bỏ ghép đôi nhất định phải làm cáo báo gửi lên phía trên, chúng tôi cũng không còn cách nào khác."
"Vậy thì ly hôn." Martin chém đinh chặt sắt nói, "Đem thời gian thụ án của cậu ấy đè xuống, phái mấy Alpha đi phế tinh che chở cậu ấy ba năm rưỡi, chờ đến lúc thả ra là được."
"Cái này..." Omega bắt đầu cười khổ, "Vô hạn đã là thấp nhất, tội cậu ấy phạm phải thật sự quá lớn..."
Martin cau mày: "Không phải chỉ giết vài Alpha? Luật hình sự của đế quốc quy định nhiều nhất là hai mươi năm, tìm chút quan hệ giảm xuống bảy, tám năm là được."
Omega cũng bất đắc dĩ nói: "Lão đại, điều ngài nói là tội mưu sát.
Nhưng cậu ấy độc ác hành hạ một Alpha đến chết, tử hình là hình mức cao nhất."
Cả căn phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Martin ấn huyệt thái dương, trầm giọng hỏi: "Tại sao trước kia không nói cho tôi biết?"
"Tôi nói lúc ngài đứng trước cửa sổ xem bức ảnh của chị dâu..."
Mắt thấy sắc mặt Martin càng xấu, Omega vội vàng nói: "Nếu không tôi đem hồ sơ tới, ngài nhìn lại một lần?"
Martin khẽ gật đầu, Omega vội vã chạy đi lấy.
Hai Alpha mặc thường phục cũng tiến lại gần, cùng Martin thấp giọng thương thảo vài chuyện khác.
Qua hai giờ, Martin kiểm tra xong bước ra ngoài, yên tĩnh nhìn người trước mặt.
Khuôn mặt hiền lành của