Edit: Chiêu
Beta: Pủn
Phụ thân của Drake chỉ là một sĩ quan cấp tá, từ nhỏ hắn không được dạy dỗ theo giáo dưỡng quý tộc như Inou, cũng không muốn cùng những Omega tự xưng cao quý có dính líu gì.
Lễ nghi dối trá khiến hắn cảm thấy cả người khó chịu, hắn càng muốn chơi cùng người nhiệt tình hoạt bát như Laya, mà Laya lại cố chấp kéo tay Inou, nói ba người chơi trốn với nhau mới có ý nghĩa.
Thầy giáo nghi thức rốt cục nhìn không nổi, ra tay ngăn cản tiểu thiếu gia Lai Á: "Inou thiếu gia còn phải học tập.
Trước hết là lễ nghi, thầy giáo còn chưa tới sao?"
Laya le lưỡi với hắn: "Hắn tới không được đâu! Ta đã bỏ thêm bột đậu vào điểm tâm sáng của hắn!"
Hai má Inou khẽ nhúc nhích, thiếu chút nữa đã không khống chế được nở nụ cười, bị thầy giáo mạnh mẽ trừng một chút.
Laya cười hì hì kéo Drake chạy, Inou lưu luyến nhìn ngã rẽ bọn họ biến mất, quay người đuổi theo bước chân thầy giáo.
"Inou thiếu gia." Thầy giáo để sách xuống, ngữ khí mang theo trách cứ "Ngày hôm nay ngài rất không chuyên tâm."
Cậu hoảng loạn áy náy nói: "A, xin lỗi."
Khuôn mặt thầy giáo nghiêm túc, nhíu mày: "Thiếu gia, sau này ngài phải gả vào phủ công tước, quy củ còn nhiều hơn hiện tại, tiếp tục như vậy không thể được."
Cậu xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi."
Thầy giáo dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng nói: "Ngày hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục." Giống như được lệnh đặc xá, cậu nhanh chóng chạy tới hoa viên, đúng như dự đoán nhìn thấy một hai bóng người một cao một thấp đang chơi bóng.
Cậu dựa vào cánh cửa có hương tùng mộc, nghe thanh âm lanh lảnh cùng tiếng cười của thiếu niên từ rừng rậm vang đến.
Bóng cao su bị Drake một cước đá văng lên cây Ngọc Lan, lá trên cây rơi xuống, chấn động cả hai ba con chim vô tội.
"Anh thật là lợi hại!" Laya ở bên cạnh vỗ tay, "Lần đầu tiên có người đá bóng cao hơn em đó!"
"Em là Omega, tôi là Alpha mà." Drake buồn cười nói, hắn đi tới cây ngọc lan nhặt bóng, vừa vặn xuyên qua khe hở của lá cây nhìn thẳng vào tầm mắt đang hiếu kì của Inou.
Inou như bị điện giật vội vàng dời tầm mắt, Laya rất nhanh đã phát hiện ra cậu, kéo tới hoa viên, đem bóng nhét vào tay cậu.
Cậu theo bản năng lui về phía sau một bước, lễ nghi được bồi dưỡng từ nhỏ không cho phép cậu đụng vào những thứ này.
Drake thấy cậu chống cự, khinh thường hừ một tiếng.
Chỉ có Laya không để ý chút nào, ngây thơ cười hỏi hắn: "Anh không chơi với em sao?"
"Em và Drake chơi đi." Cậu cười ôn hòa, nhẹ vỗ đầu tóc ướt nhẹp của Laya "Muốn nghỉ ngơi uống chút gì không?"
"Nước mật ong!"
Hắn cười đáp ứng, quay đầu nhìn về phía Drake, nho nhã lễ độ nói: "Còn cậu?"
"Giống như em ấy, cảm ơn."
Inou như chạy nạn rời khỏi hoa viên, vào phòng bếp chuẩn bị trà chiều, thậm chí còn nướng bánh quy cho Laya.
Cậu dùng nguyên liệu thượng phẩm, cho vào khuôn tạo hình bánh, đẩy vào lò nướng.
Nhìn bánh quy bên trong lò nướng ngày càng nở ra, tâm lý cậu bỗng dâng lên một cảm giác kì dị, vừa vui mừng vừa tiếc nuối.
Cậu phát hiện mình cực kì muốn đi chơi bóng, muốn chơi đùa lăn lộn dù dính bùn nhơ bẩn, lần đầu tiên cất tiếng cười to thoải mái.
Nhưng đến cùng cậu vẫn không bỏ được giáo dưỡng, chỉ có thể buồn chán trốn trong nhà bếp giậm chân.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nghiêm nghị: "Inou, con đang làm gì?"
Cậu cả kinh, quay đầu lại nhìn thấy một Alpha thân hình cao gầy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình.
"Cha." Cậu cung kính mà nói, "Ngài đã trở lại."
"Hạng mục thực nghiệm đã kết thúc, về nhà nghỉ ngơi hai ngày." Phụ thân Alpha Aiwen nói, "Chú ý lời nói của mình, Inou.
Cha đi xem Laya."
Inou kỳ thực rất ít khi nhìn thấy phụ thân, Aiwen là một nhà khoa học có danh tiếng, cả ngày bận rộn tại phòng thực nghiệm, hiếm khi về nhà thăm cậu và Laya.
Người mẹ Omega của cậu thân thể không tốt, hơn nửa thời gian đều ở trong phòng mình tĩnh dưỡng, Inou cũng không đi quấy rầy bà ấy.
Aiwen xuất thân bình thường, dựa vào thiên phú nghiên cứu khoa học siêu phàm mà tiến vào phòng thực nghiệm sinh học của liên vang, tiện tay hấp dẫn được nữ nhi yêu dấu của bá tước Lệ Tâm, nháy mắt trở thành giai cấp thượng tầng, nếu có thể cùng công tứ Corsi có địa vị cao kết thân, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Đại khái là bởi thường ngày rất ít khi tiếp xúc tiếp xúc, Inou có chút sợ phụ thân, cậu luôn cảm thấy trong ánh mắt Aiwen có điều gì khó nói, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Aiwen đi rồi, Inou ở nhà bếp đợi một chốc,