Thời Niên an an ổn ổn vượt qua thời đại học của cậu, cậu lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp.
Lúc ăn tiệc chia tay, lão đại ký túc xá vỗ vai Thời Niên nói mấy năm nay rất phục cậu, vừa kiên định vừa kỷ luật tự giác tính cách lại tốt.
"Mấu chốt là cậu còn đẹp trai nữa!" Lão đại uống đến đầu lưỡi cũng bự, "Bên khoa nông học không thiếu omega nhờ đối tượng của tôi hỏi thăm cậu, nhưng nhóc con này thì lại không rung rinh vì sắc đẹp, ngầu lòi!"
"Lão đại cậu nói vậy khiêm tốn quá rồi.
" Lão nhị cũng có hơi mơ hồ rồi, "Bọn họ có thể đẹp hơn Tiểu Thời của chúng ta? Tiểu Thời của chúng ta chính là hot boy khoa, nhân xưng Tiểu Diệu Nhiên của khoa rượu, nhưng tôi cảm thấy Tiểu Thời còn xinh đẹp hơn thần tượng tên Diệu Nhiên kia, thần tượng kia quá dear*, không giống Tiểu Thời của chúng ta vừa đẹp vừa men, nấc! "
*dear: chỉ idol nam phong cách ngọt ngào hơi nữ tính
Thời Niên rót cho mình ly bia, tuy rằng họ ngày thường toàn giao tiếp với rượu vang nhưng cơ bản đều coi đó là một thủ đoạn mưu sinh, cũng giống các mấy anh coder mỗi ngày viết code nhưng không phải là họ thích code, dù sao đám Thời Niên chẳng yêu rượu vang gì nhiều, ngày thường có ra ngoài uống thì đều chọn uống bia, hoặc là mix bia với rượu, tóm lại uống sương sương thì đau dạ dày, say bét nhè thì ngủ li bì không dậy nổi.
Số lượng trốn học không nhiều lắm thời sinh viên của Thời Niên đều là vì đêm trước uống quá say, lúc tỉnh lại tiết đầu tiên cũng đã qua.
"Không nói nhiều nữa, tóm lại các cậu tới Giang Châu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ chiêu đãi.
" Thời Niên nói xong câu này ngửa đầu uống sạch bia, mấy thành viên ký túc xá ồn ào nói được, sau đó sôi nổi uống cạn ly.
Trong quán ăn cạnh đại học thuộc trấn nhỏ Tây Bắc xa xôi này, Thời Niên ngã lên bàn, kết thúc cuộc sống đại học của cậu.
Thời Niên về tới Giang Châu, trước tiên cậu đi thuê một căn nhà.
Tuy rằng ở Giang Châu cậu có nhà của mình, nhưng nhà của cậu ở ngay đoạn đường có tiền thuê cao, cậu không nỡ thu hồi tự ở, hơn nữa nhà cũng cách nơi cậu đi học hơi xa.
Cậu đăng ký chương trình học cấp ba, hai ngày nay sách tài liệu được gửi đến cậu xem trước, kiến thức bên trong đối với hắn mà nói thì vấn đề không lớn, đa phần là cậu đã học rồi, chỉ còn blind tasting* là cậu phải thi, Thời Niên cũng không quá lo lắng.
*blind tasting: nếm mù, một trong những phần thi trong chứng nhận sommelier để kiểm tra độ nhạy của mũi và lưỡi
Gần đây cậu tìm một công việc, làm lễ tân cho một nhà hàng tây.
Chí của Thời Niên không nằm ở ủ rượu cho nên cũng không đầu quân vào những xưởng rượu trang trại rượu, cậu chỉ muốn thi cho có cái bằng rồi chuyển sang làm giảng viên sau đó tốn thêm hai năm lại lấy bằng cấp bốn, đến lúc đó lại làm cái gì thì tùy cậu chọn.
Công việc lễ tân tuy rằng không hề liên quan đến chuyên ngành của cậu nhưng được cái là không cần phí đầu óc, thời gian làm việc cũng cố định, không cần tăng ca, mỗi ngày một bộ đồng phục, nên cậu không phí tâm tư hôm nay mặc gì.
Thời Niên có ngoại hình, tính tình lại tốt, các nhân viên đều rất thích cậu, ngay cả lúc ăn cơm đầu bếp đều thường trộm thêm cơm cho cậu, mỗi lần sư phụ béo dùng mắt ra hiệu với cậu kêu cậu đừng để người khác phát hiện thì cậu đều dở khóc dở cười.
Nếu không phải tính toán vì tương lai của mình, Thời Niên vẫn rất thích công việc này.
Trước ngày chính thức nhập học một ngày, Giang Châu đổ mưa to.
Thời Niên vốn định từ chức, tuy rằng chương trình học mỗi tuần chỉ có hai buổi mà toàn xếp vào cuối tuần, nhưng chương trình học phải liên tục một hai tháng, cứ xin nhà hàng nghỉ mãi cũng xấu hổ.
Nhưng giám đốc nhà hàng lại không chịu thả Thời Niên đi, nói bây giờ nhân viên vừa đẹp trai vừa không ra vẻ giống Thời Niên thật sự quá khó tìm, hơn nữa Thời Niên đi rồi họ tạm thời cũng chưa tuyển được người thay thế, không bằng đổi ca với mọi người, lại kiên trì, chờ họ tuyển được người, Thời Niên lại đi.
Thời Niên suy xét một hồi cũng đồng ý, tuy rằng phí đăng ký tốn hơn một vạn, nhưng Thời Niên không ngây thơ cho rằng chỉ cần một vạn đồng này là có thể thi đậu, chương trình học chỉ bao gồm 94 loại rượu, tuy rằng chứng chỉ có thể đủ dùng, nhưng thật sự có thể làm được blind tasting thì chút rượu này là hoàn toàn không đủ, cậu còn cần tự mua rượu hoặc là tham gia các buổi tiệc thử rượu, tất cả đều cần tiền, mà công việc này đúng lúc có thể cung cấp cho cậu tiền tài để duy trì.
Hôm nay là thứ sáu, theo thường lệ sẽ là một buổi tối bận rộn, nhưng bởi vì mưa to bất ngờ, cả thành phố đều tĩnh lặng trong tiếng mưa rơi.
Chị gái nhận chức đứng ở cửa đón khách bởi vì mưa to nên bị nhốt trên đường, tới giờ mở cửa rồi còn chưa tới, giám đốc kêu Thời Niên làm đi, nói cậu là bộ mặt của nhà hàng, lúc này nên là đạo nghĩa không thể chối từ.
Thời Niên thật ra thấy không sao cả, làm gì cũng giống nhau, hơn nữa hôm nay rõ ràng là có thể thanh nhàn, đứng nửa ngày cũng chỉ đứt quãng tới hai ba bàn.
Lúc 7 giờ tối giám đốc vội vàng tới, kêu cậu ra cửa sau đón vài người khách quý.
Nhà hàng tây này ở Giang Châu xem như có chút danh tiếng, danh nhân đến đây cũng có một ít, nhà hàng ngoài mở cửa đón khách cửa trước còn có một cửa khác, chuyên dành cho những khách hàng VIP không muốn xuất đầu lộ diện, Thời Niên luôn làm việc ở quầy lễ tân, những vị khách này cậu cơ bản cũng chưa tiếp xúc bao giờ.
Thời Niên mới đứng được