Lâm Sơ Dương cuối cùng cũng hiểu vì sao người khác nói: Du tổng làm việc từ trước đến nay luôn có cường độ hiệu suất cao được mọi người truyền xa.
⋇ 雷厉风行 [léilìfēngxíng]: sấm rền gió cuốn.
Này, cậu hôm nay vừa mới cùng hắn nói chuyện điện thoại xong còn không tới ba tiếng, Du Triết Hãn đem thời gian địa điểm nói với Cố Khuynh với nhân vật mấu chốt kia toàn bộ an bài thỏa đáng, hắn kêu thư ký hủy lịch trình buổi chiều nay.
Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm lịch trình trên máy tính, khóe miệng run run.
Ha, Du Triết Hãn muốn đùa chết cậu cũng không phải như vậy mà chơi chết đi!
Đêm nay liền bàn bạc?
Hắn nha, hắn biết sửa sang lại một phần văn kiện mà mình muốn sửa, tìm rất nhiều tư liệu sao?
A?
Hơn nữa mấu chốt là, đơn kiện này cậu làm chưa chính thức, kế tiếp cậu còn phải xử lý một đơn kiện khác nữa.
Cậu vốn tưởng rằng tính Du Triết Hãn nóng vội, cũng sẽ bởi vì công việc mà kéo dài lại mấy ngày, chỉ là không nghĩ tới tên cuồng công việc Du Triết Hãn này cư nhiên sẽ bởi vì “Bạch nguyệt quang” của mình mà đẩy lùi hết công việc……
Trong lòng oán trách Du Triết Hãn đồng thời, thuận tiện cũng mang theo Cố Khuynh……
Cố Khuynh ở nhà xem TV tránh đầu sóng ngọn gió không thể hiểu được hắt xì một cái: Ai, ai đang mắng tôi!
Lâm sơ dương thở dài một hơi, chính mình đã nhận lời, quỳ cũng phải xử lý cho xong.
Cậu mang mắt kính lên, bắt đầu vì án kiện của Cố Khuynh mà bận rộn.
Kỳ thật, cậu hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho Du Triết Hãn kêu hắn sửa thời gian gặp nhau lại, nhưng Lâm Sơ Dương với lòng tự trọng cùng kiêu ngạo không cho phép cậu hướng Du Triết Hãn mà cúi đầu, cậu không cho Du Triết Hãn coi thường mình!
Mặt trời lặn ánh chiều tà nhè nhẹ vỗ về nhóm người lao động với vẻ mặt mệt mỏi đang trên đường về nhà, tựa như không tiếng động mà cổ vũ họ trong không gian vô cùng ấm áp này.
“Phù.
” Lâm sơ dương thở ra một ngụm khí, tháo mắt kính xuống, xoa xoa giữa hai chân mày, sửa sang lại đóng sách tư liệu trên bàn, đôi mắt xinh đẹp đào hoa, che kín tơ máu.
Lâm Sơ Dương từ buổi sáng vội đi làn đến buổi chiều tan ca lúc 6 giờ không trễ lắm, ngay cả ăn cơm nước uống thời gian đều không rảnh lo, chỉ là một lòng một dạ nhào vào làm văn kiện cho Cố Khuynh.
Nếu là một Alpha cường tráng, chắc cũng chịu không nổi sự lăn lộn như vậy.
Tốt, trời xanh không phụ người có lòng, rốt cuộc thời gian cuối cùng cũng sửa sang lại xong rồi.
Lâm Sơ Dương thừa dịp còn dư thời gian liền dựa vào ghế nghỉ ngơi trong giây lát, đến khi Du Triết Hãn gọi điện tới.
“Lâm Sơ Dương, cậu ở đâu?” Du Triết Hãn trong âm thanh cũng mang vẻ tràn ngập mỏi mệt, hắn dùng thời gian một buổi sáng cùng buổi chiều đem đêm nay cùng sáng mai mở họp cuộc họp yêu cầu làm tốt tư liệu.
“Luật sư Lâm.
”
Lâm Sơ Dương bừng tỉnh, thanh âm mềm như bông, Du Triết Hãn trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, âm thanh bất giác nhu hòa đi: “Muốn tôi qua đoán cậu sao?”
“Không phiền đến Du tổng, tôi tự mình có thể bắt xe đi, anh đi đón Cố Khuynh đi.
” Lâm Sơ Dương thanh tỉnh, âm thanh cũng trở nên nhuần khiết rất nhiều.
Làm Du Triết Hãn đầu dây bên kia điện thoại cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, hắn lắc lắc đầu như muốn ném đi đầu óc mệt mỏi, có thể là bởi vì chính mình quá mệt mỏi.
“ Được” Du Triết Hãn lên tiếng sau liền tắt điện thoại.
Nhưng mà, âm thanh mềm như bông kia bên trong đầu trước sau quên đi không được, hắn tưởng hắn khả năng đã bị trúng tà, bằng không sao có thể bị một beta mê hoặc!
Chờ khi Lâm Sơ Dương tới nhà ăn, Cố Khuynh cùng Du Triết Hãn đã đến nơi rồi, chẳng qua hiện tại trong không khí có hơi xấu hổ.
Cố Khuynh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Sơ Dương cách đó không xa, hưng phấn hướng hắn vẩy vẩy tay, lúc đầu mặt vô biểu tình bây giờ trên mặt lại treo đầy tươi cười, đôi mắt ở ánh đèn chiếu rọi xuống, chớp chớp.
Du Triết Hãn ngồi đối diện Cố Khuynh đem hết biểu tình của y liền sắc mặt biến thành màu đen, Cố Khuynh trước nay đều không có cười như vậy đối với mình, nhìn về phía Lâm Sơ Dương ánh mắt nhiều thêm một tia rét lạnh.
Cố Khuynh trực tiếp kéo Lâm Sơ Dương đến bên người mình ngồi xuống, một bên cầm lấy thực đơn, cho cậu gọi món ăn, còn rất tinh tế rót cho cậu một ly nước.
Lâm Sơ Dương đang định uống nước vừa ngẩn đầu liền thấy ánh mắt giết người của Du Triết Hãn nhìn mình.
Lâm sơ dương: “???” Trên mặt mình dính cái gì sao, làm gì mà hắn nhìn mình bằng ánh mắt như vậy a?
Du Triết Hãn: “……”
Ngại có Cố Khuynh ở đây không được lắm lời, Du Triết Hãn cầm lấy di động tìm được số điện thoại Lâm Sơ Dương gửi tin nhắn cho hắn.
Du Triết Hãn: Cố Khuynh là người của tôi, nếu cậu dám dùng thủ đoạn để câu dẫn em ấy, tôi tuyệt đối làm cho cậu sống không được yên thân ở cái thành phố này đâu!
Ting ting!
Lâm Sơ Dương mở điện thoại, nhìn thấy những tin nhắn này, ngẩng đầu liếc mắt Du Triết Hãn một cái: Như thế nào không yên thân? Chính mình kỹ thuật kém, còn không cho người khác theo đuổi, trách không được Cố Khuynh không thèm để ý tới anh!
Gửi tin nhắn xong, cậu khiêu khích nhìn mắt Du Triết Hãn, nhướng mày, chờ xem bộ dáng thẹn quá