Editor: Salad days
Bị ác mộng dày vò cả một buổi tối, Hề Hòa lúc này chỉ muốn có một cái gì để dựa vào, mà hiển nhiên là Hề Hòa đã đem Bùi Nhược Mộc là người mình có thể tin tưởng lúc này, nhưng cậu không dám đi gõ cửa, liền chỉ dám nằm núp trước của phòng hắn để tìm một chút cảm giác an toàn.
Tư thế nằm này có hơi khó chịu, nhưng Hề Hòa lại ngủ rất ngon, nhìn đôi lông mày này chắc là không gặp phải ác mộng rồi.
Bùi Nhược Mộc lúc này mới bế cậu trở lại phòng, sau đó quay về phòng mình mới vui vẻ lên giường ngủ.
Sau hôm đó, Hề Hòa dần tốt nhanh lên hẳn, không còn bị nhiều cơn ác mộng quấy nhiễu nữa, cũng từ từ bò ra khỏi vỏ ốc của mình, chậm rãi vươn ra thăm dò thế giới bên ngoài, ngẫu nhiên cậu còn có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ xíu xiu với dì Trần, như là đổi món trái cây tráng miệng của bữa tối thành món khác.
Hề Hòa vẻ mặt đau khổ le lưỡi ra nói với dì Trần - "Tối hôm qua ăn xong, bây giờ vẫn còn màu đen luôn"
Dì Trần nựng mặt cậu một cái - "Đây là chuyện tốt đó, dì nghe người ta nói, màu càng đậm là càng tốt đó"
Bùi Nhược Mộc đang ăn sáng xong chuẩn bị ra cửa đi làm cũng đứng lại cười nói - "Nên đổi đi dì, cũng ăn được mấy ngày rồi"
Dì Trần vẫn kiên trì - "Việt quất được gọi là vua của các loại quả, tốt cho mắt lại có giá trị dinh dưỡng rất cao nữa"
Bùi Nhược Mộc - "Nhưng cũng không thể ăn mỗi ngày được nha"
"Làm sao không được, con xem nè!.
" - Dì Trần chỉ vào mặt Hề Hòa - "Sắc mặt có phải đã tốt hơn nhiều rồi không, mắt còn sáng hơn nữa"
Bùi Nhược Mộc - "Được rồi! "
Hắn quay đầu gọi Hề Hòa - "Vào phòng chú đem máy tính ra dùm chú đi"
Hề Hòa vui