Bùi Nhược Mộc tuy vẫn còn trẻ, nhưng tuổi trong thương trường cũng không tính là nhỏ, tự nhiên hắn sẽ hiểu một đạo lý là - Trong một vấn đề gì đó cũng không thể lúc nào cũng nhượng bộ, vì một khi nhường một bước nghĩa là người khác sẽ tiến thêm một bước
Bùi Nhược Mộc ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong đầu vẫn còn suy tư, đạo lý này tất nhiên hắn nắm rất rõ, tuy nhiên, không hiểu sao lại trở thành tình huống thế này.
Trong lồng ngực có gì hơi nhúc nhích, là Hề Hòa trở người, hừ nhẹ một tiếng rồi liền ngủ say.
Nên đứng dậy thôi, Bùi Nhược Mộc thầm nghĩ, cậu ngủ say như vậy, chắc hắn đứng dậy cậu không biết đâu nhỉ.
Hắn vừa để tay cậu sang một bên, vừa định chuyển đầu cậu nhích ra thì Hề Hòa liền tinh quái mà tỉnh dậy - "Chú~~..(đọc tại Watt @salad-days-06)..."
Bùi Nhược Mộc - "...."
Đứa nhỏ này không phải giả bộ ngủ đi.
Nhưng hắn cũng không biết làm gì hơn - "Không có chuyện gì, chú chỉ hoạt động chút thôi, ngủ đi"
Ban đầu, trong lòng hắn vẫn luôn có một âm thanh nhắc nhở rằng - Mất bò mới lo làm chuồng là muộn rồi.
Nhưng Hề Hòa đã 15 tuổi, sắp thành niên rồi.
Cho dù không cùng chăn vẫn là cùng giường cùng gối rồi.(đọc tại Watt @salad-days-06) Theo thời gian, âm thanh này dần yếu đi, nhưng cứ đến tối là trong lòng Bùi Nhược Mộc lại như đang đấu tranh, chia thành hai phe không ngừng biến hóa bên trong, còn Hề Hòa thì vẫn không hay biết gì mà cứ vù vù ngủ rất ngon bên cạnh.
Hôm nay Bùi Nhược Mộc không biết mình ngủ từ lúc nào, nhưng lúc tỉnh lại thấy đầu hơi choáng váng, sờ sờ một chút thấy chăn của mình bị kéo xuống tận chân, mà hắn cũng chỉ đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.
Hề Hòa hôm nay dậy sớm hơn so với hắn, đang ngồi môt bên nói - "Chú, chú bị bệnh rồi"
Hề Hòa linh hoạt nhảy xuống giường, (đọc tại Watt @salad-days-06) nhanh chóng mang dép, rồi nhảy tung tăng chạy ra ngoài.
Bùi Nhược Mộc lại nghĩ, ngày