Editor: Salad days
Bùi Nhược Mộc một năm nay cũng chưa từng đi đâu xa, đầu tiên là do không yên lòng, hai là cũng gần cuối năm rồi, các mối quan hệ cũng ổn định, chưa cần phải mở thêm các dự án mới.
Nhưng cuối năm hắn vẫn còn rất nhiều báo cáo, các loại tổng kểt, kế hoạch,...nên vẫn rất bận rộn, ngoại trừ tăng ca còn phải tham gia các bữa tiệc rượu.
Bùi Nhược Mộc tuổi trẻ lịch thiệp, nhưng các mối quan hệ vẫn còn mỏng, nên một đám thế gia quyền thế nếu có lời mời thì hắn cũng không thể không nhận lời.
Hề Hòa đã học nấu canh giải rượu với dì Trần mấy lần rồi, Bùi Nhược Mộc lúc về trễ thì cậu cũng có thể nấu cho hắn uống.
Thực sự là càng ngày càng ngoan rồi, Bùi Nhược Mộc hết sức vui mừng nghĩ.
Không chỉ là ngoan như thế thôi, Hề Hòa còn không thích chỉ ở nhà không làm gì, cậu theo dì Trần học làm cơm, cậu vốn đã biết làm vài món rồi nên học rất nhanh, hiện tại đã biết làm vài món ăn của những vùng miền khác nhau, nên trong thời gian ngắn, lúc nào Bùi Nhược Mộc về nhà cũng sẽ thấy một bàn đầy ấp các loại thức ăn đa dạng, trong đó cũng có những lần cậu không thành công, sẽ được dì Trần chỉ dạy lại.
Gần đây dì Trần đã xin phép nghỉ phép năm về nhà, Hề Hòa trong nhà thì trừ đọc sách và chơi đùa với chó ra thì chính là suy nghĩ món ăn, Bùi Nhược Mộc có lúc bận nên buổi trưa không về nhà, cậu liền nhờ tài xế mang cơm đến cho hắn.
Bùi Nhược Mộc vừa cúp điện thoại, tâm trang bực bội vì tờ báo cáo cũng vơi bớt một chút, thì ra đây chính là cuộc sống có omega bên cạnh, khi ở ngoài thì có người quan tâm, về nhà lại có người chờ đợi, tốt hơn nữa là sẽ sinh một bé bảo bảo non mềm, quậy một tý cũng không sao, mà ngoan như Hề Hòa