Editor: Salad days
Bùi Nhược Mộc về nhà, trên đường còn ghé tiệm thuốc và mua một hộp thuốc ức chế.
Tiết Đông cầm cất đi mà lòng suy nghĩ miên man - "Mùi mộc trầm ổn, làm người khác cảm thấy an tâm lại ấm áp, giống như ánh mặt trời thuần khiết, lại giống như thoảng thoảng mùi thảo mộc thơm ngát làm mê người" - Loại tin tức tố như vậy của tổng tài mà lại phải dùng đến thuốc ức chế?
Quay lại trên xe, Tiết Đông hỏi - "Ông chủ, anh vẫn còn muốn đưa Hề tiểu thiếu gia về chứ?"
Bùi Nhược Mộc lắc đầu - "Cậu ấy quen thuộc với chỗ Trương gia hơn"
Thể nhưng không thể để Hề Hòa lớn lên ở chỗ đó được, nên Bùi Nhược Mộc đang có ý định đón cả nhà ấy về, không phải chỉ muốn đón cậu ấy về mà càng muốn cho cậu ấy điều kiện sinh hoạt cùng giáo dục tốt nhất, thay Hề Thành nuôi dưỡng cậu ấy.
"Đi xem một căn nhà đi, rộng rãi một chút, gần trường học"
Khu Đông không có trường cho Omega, Hề Hòa đã học trễ 3 năm rồi, phải nhanh chóng đi học thôi.
Nhà ở, trường học, xe, công việc, bảo mẫu, tài xế,...!
Bùi Nhược Mộc đang tính toán cẩn thận, hắn rất ít khi nghĩ về những điều vụn vặt này nhưng lúc này lại cảm thấy những việc này cũng khá vui, rất muốn sắp xếp đầy đủ hết cho Hề Hòa mà không cần nhờ ai khác.
Giống như mấy cô bé nhỏ thích chơi trò chăm sóc cho búp bê vậy....!
Bùi ba ba đang vui vẻ mà suy nghĩ, liền gọi tài xế quay lại đến trung tâm thương mại, liền bắt đầu đi mua hết từ giày dép đến quần áo, Tiết Đông cùng tài xế đi phía sau xách đồ cảm giác như đang đi theo một cô vợ nhỏ dạo phố vậy.
Mua một lúc xong, khi đi xuống lầu, Bùi Nhược Mộc lại lưu luyến nhìn vào cửa hàng bán đồ cho trẻ nhỏ, có đủ loại quần áo, còn có các loại bình sữa nhỏ.
Tiết Đông sởn cả da gà - "Ông chủ, Hề tiểu thiếu gia đã 15 tuổi rồi"
Bùi ba ba bình tĩnh quay lại nói - "Nói cái gì