Beta lần 1 11/12/2021
Beta lần 2 16/12/2021
Khí trời thành phố S sáng sủa, thời tiết vào tháng ba ở phía Nam vẫn còn lạnh lẽo. Thẩm Tư Phi trùm áo khoác, đứng trước cửa cảm ứng của bệnh viện, ngửi thấy được mùi thuốc sát trùng phả vào mặt.
Hơi gay mũi, cậu khẽ nhíu mày.
Đại sảnh bệnh viện rất yên tĩnh, phủ kín một màu trắng ảm đạm. Thẩm Tư Phi không đi đăng ký mà đi thẳng lên tầng, vào một phòng khám bệnh đặc biệt.
Cậu lấy điện thoại di động ra chứng minh hẹn trước, cô y tá ở quầy thu ngân nhìn thấy cậu, liếc mắt cười nói: "Thầy Thẩm, hôm nay tới lấy thuốc hả?"
Thẩm Tư Phi cúi đầu xác minh danh tính, không nói gì, chỉ gật đầu mỉm cười.
Thân hình của cậu gầy gò thon thả, mặt mày thanh tú, lúc không cười thì lãnh đạm lạnh như băng, lúc khẽ mỉm cười thì cả khuôn mặt dường như trở nên xinh đẹp hơn hẳn, đôi mắt sáng như sao, toát lên vẻ đẹp phi giới tính thu hút người khác. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tờ mẫu xác minh và chứng minh thư được nắm trong đầu ngón tay trắng nõn thon dài, hình dáng bàn tay cũng rất đẹp, làm người nhìn mà sung sướng. Cô y tá làm việc ở quầy lễ tân đặc biệt này bảy năm, cũng ngắm đối phương bảy năm, lúc này vẫn rung động mà má hơi nóng như trước.
Mặt mũi không hề góc cạnh, vẫn có khí khái và phong độ của đàn ông. Hơn nữa cô từng nghe nói người đàn ông trước mặt này dạy học ở trường cấp ba trọng điểm trong thành phố S, tiền lương không thấp, công việc rất ổn định. Nhân phẩm tướng mạo rất tốt, cử chỉ lễ phép, hiển nhiên xuất thân cũng tốt. Người đàn ông như vậy nhất định có không ít phụ nữ theo đuổi.
Chỉ tiếc, là Omega.
Nhân loại phân hóa giới tính thứ hai vào lúc mười tám tuổi, Beta gần với trạng thái người bình thường nhất, mà Alpha và Omega thì đều cần thuốc ức chế để kìm lại kỳ phát tình giấu trong bản năng.
Đây là năm thứ bảy Thẩm Tư Phi tới lấy thuốc ức chế. Mỗi quý hai chai, đều do chính phủ nghiêm ngặt phát cho Omega, chỉ có thể lĩnh ở bệnh viện chính quy, tác dụng của thuốc ức chế cũng cực kỳ cao.
Chính phủ luôn tuyên truyền hôn nhân tự do cho nhân loại, ủng hộ Omega đi tìm tình yêu đích thực thuộc về mình, đồng thời nghiên cứu thuốc ức chế hiệu suất cao mà vô hại để tăng cường ủng hộ.
Thẩm Tư Phi quanh năm dựa vào thuốc ức chế, cũng không ý thức được kỳ phát tình là chuyện làm người ta khổ sở thế nào. Cậu nhận hai chai thuốc ức chế được bọc kín từ quầy, "Cảm ơn. Nhưng mấy ngày nay tôi hơi cảm, dùng thuốc ức chế có kỵ không?"
"Không có ảnh hưởng gì. Toàn là thành phần thuốc dịu nhẹ. Nếu như anh không yên lòng thì hẹn trước bác sĩ để hỏi cụ thể nhé. Tháng ba chuyển mùa, chú ý giữ ấm." Cô y tá mỉm cười, "Bây giờ thầy Thẩm định đi đâu thế?"
Thẩm Tư Phi cẩn thận cất đồ đi, "Tôi đi tìm bác sĩ Trần."
Y tá nói: "Hôm nay không nhiều bệnh nhân, bác sĩ Trần chắc là đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Thẩm Tư Phi cảm ơn một tiếng, y tá nhìn bóng lưng cậu biến mất.
Thầy giáo Toán cấp ba Thẩm Tư Phi có ý với bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện Trần Kim, trên dưới bệnh viện ai cũng biết. Trần Kim tính tình ôn hòa, thiện lương chính trực, lấy giúp người làm niềm vui, xử sự săn sóc tỉ mỉ, tựa hồ chẳng bao giờ tức giận, rất dễ thân thiết. Mọi người rất có thiện cảm với anh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mà sao cứ cảm thấy khi hai người này đứng cạnh nhau, khí chất không xứng lắm.
Thẩm Tư Phi và Trần Kim là trúc mã trúc mã gần hai mươi năm, tình cảm sâu sắc, biết gốc biết rễ nhau. Lúc học đại học năm thứ ba, lần đầu tiên Thẩm Tư Phi bày tỏ tâm ý của mình với Trần Kim. Trần Kim sợ hết hồn, chỉ coi là cậu đang đùa giỡn. Thẩm Tư Phi quyết định nước ấm nấu ếch, từ từ vậy.
Trần Kim là Beta, mà giới tính thứ hai cũng chẳng có ảnh hưởng gì, Thẩm Tư Phi chỉ muốn tìm một người bạn đời hợp ý mà thôi. Huống chi Trần Kim ở cạnh cậu lâu nhất. Thẩm Tư Phi cố chấp cho là không có ai thích hợp hơn Trần Kim.
Trong tâm cậu vẫn cố thủ một số thứ quen thuộc thân thiết nhất, như một đứa bé lớn rồi mà vẫn giữ con búp bê đầu tiên, bởi vì sợ thất vọng mà không tiếp xúc với sự vật mới nữa.
Thẩm Tư Phi thường xuyên đến bên này, quen cửa quen nẻo tìm được phòng nghỉ ngơi, đẩy cửa đi vào. Đúng lúc Trần Kim đang gọi điện thoại, nhìn thấy cậu, anh khẽ mỉm cười.
Trần Kim có gương mặt thanh tú đẹp trai, lưng cao chân dài, vóc người cao hơn Thẩm Tư Phi một chút, tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng ngời, mặc áo blouse trắng, giọng nói lanh lảnh lộ ra cảm xúc vui vẻ, "Ừ, ừ, sau này hẹn lại nhé. Tạm biệt."
Anh cúp máy, "A Phi, sao em tới thế?"
Thẩm Tư Phi cười nói: "Tới đón anh tan làm, cùng đi ăn cơm không?"
"Được đó." Trần Kim liếc nhìn thời gian, "Mấy ngày trước hơi bận, hôm nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi."
Thẩm Tư Phi nói: "Vừa vặn em đến đây giám sát anh ăn cơm. Chú Trần suốt ngày lải nhải với em anh bận là ăn cơm không đúng giờ, nhờ em đốc thúc anh ăn cơm. Công việc bận rộn cũng đừng bỏ ba bữa, không thì nếu anh ốm, bệnh nhân biết làm sao giờ?"
"A Phi em tốt thật." Trần Kim cởi áo blouse ra treo lên móc, mặc áo khoác của mình vào, "Chơi với em bao nhiêu năm như vậy, anh thật sự rất vui."
Thẩm Tư Phi khẽ cười, liếc mắt nhìn trong góc bàn dài, ở đó có một bó hoa hồng đỏ tươi, nổi bần bật.
Thẩm Tư Phi lấy ra xem, rút tấm card bên trong ra, trên đó là hàng chữ in ——
"Con đường này dài dằng dặc vô hạn. Anh đi trước em, hồ đồ vô hạn; em đi sau anh, có từng nhìn thấy vết chân của anh, từng giẫm phải chiếc răng sứt rơi mất lúc anh đấu vật, từng tìm thấy bông hoa héo tàn anh cắm ở ven đường khi hái xuống từ làn tóc mai hay không? Cuối cùng có một ngày, em sẽ cảm nhận được toàn bộ cảm giác của anh."
Thẩm Tư Phi nhìn hồi lâu, thầy dạy số khô khan như cậu chỉ thầm nghĩ đây là thơ con cóc từ chỗ nào tới chứ.
Phía dưới cùng viết chữ "To Trần Kim", cậu nhìn xuống, ký tên có chữ "Châu".
Ha.
Vụt một tiếng, bó hoa hồng bị ném vào trong thùng rác lớn. Thùng rác trong phòng nghỉ chứa đủ loại rác, xen lẫn các loại đồ ăn thừa, mùi vô cùng kỳ lạ. Trần Kim biết bó hoa này bỏ đi chắc luôn.
Trần Kim: "Aiz, anh còn chưa cả sờ vào bó hoa mà em đã ném đi rồi."
Thẩm Tư Phi trầm mặt nói: "Không thì sao, anh muốn ôm nó ra cửa chắc?"
Trần Kim: "Kỳ thực nếu em không phát hiện, anh cũng quên béng." Giữa ban