Trước khi sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, Kỳ Cương đến tìm tôi mấy lần, tôi tránh cậu ta vài ngày, cũng không trả lời điện thoại.
Sau đó cậu ta tìm đến nhà, tôi thực sự không còn cách nào.
“Cậu muốn làm gì!” Tôi hét với cậu ta qua cánh cửa.
“Có đi chơi bóng bàn không!” Cậu ta cũng hét về phía cửa, khiến tôi sợ bố mẹ tôi nghe thấy, nếu họ nghe thấy tôi đi chơi bóng bàn sẽ đánh chết tôi mất! Đây là trò chơi của những tên côn đồ cắc ké! Đến cả tôi cũng không chơi, người đã đi học đều không chơi.
Tôi kéo cửa, chuồn ra ngoài, nói: “Thôi đi, anh cậu là đồng tính! Tôi vẫn chưa tìm cậu tính sổ thì cậu đã đến tìm tôi chơi bóng bàn!”
“Anh ấy không phải đồng tính!” Kỳ Cương vừa ra dấu tay vừa hạ giọng nói, “Anh ấy chỉ chơi bời rộng! Anh ấy đã cưới vợ, chị dâu tôi cũng mang thai rồi!”
Tôi trợn to mắt, “Thật á? Vậy chẳng phải làm loạn ư!”
“Có cách nào đâu, họ làm ăn đều phải làm loạn, nếu không làm sao quen được bạn?” Dáng vẻ bí mật của Kỳ Cương khiến tôi tin lời nói bậy của cậu ta.
Lúc cậu ta nói điều này, tôi nghĩ đến Hà Hữu Dân.
“Cậu khỏi quan tâm, có đi không?” Kỳ Cương thiếu kiên nhẫn hỏi tôi.
Tôi nghĩ thầm, nếu mình đi liệu còn có cơ hội gặp Hà Hữu Dân không, cho nên tôi đã đồng ý.
Nhưng ngồi trong phòng chơi bi-a cả buổi chiều, ngoài Kỳ Cương và sếp Kỳ tôi đã gặp thì tôi không nhận ra ai hết, cũng may không có ai gọi tôi.
Song điều khiến tôi bất ngờ đó là anh trai Kỳ Cương không tìm tôi gây phiền, chuyện lần trước tôi bỏ chạy giống như chưa từng xảy ra.
Đến tối, tôi định rời đi lại có mấy cô gái đi vào, một người trong đó tôi thấy cực kỳ quen mắt, dáng người cao cao.
Tôi kéo Kỳ Cương nhỏ giọng nói, “Ê, cậu nhìn kìa, áo trắng buộc tóc đuôi ngựa cao, xinh quá!”
“Cô ấy là Tiểu Yến mà?” Kỳ Cương không cảm thấy kinh ngạc, xem ra ngày thường tên này lăn lộn nhiều giới, đoán chừng đi với anh cậu ta, “Lần trước ở hộp đêm cậu còn nói cưới cô ấy về đẻ con còn gì, quên rồi hả?”
“Bảo sao nhìn quen mắt!” Tôi vỗ đầu một cái, cười hì hì.
Tiểu Yến trang điểm nhẹ, xinh hơn lúc gặp ở hộp đêm, tươi trẻ thoát tục.
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy đã chú ý đến tôi, đi đến bàn của chúng tôi.
“Chào sếp Kỳ.” Đầu tiên cô ấy lên tiếng chào sếp Kỳ, họ có vẻ rất thân, cũng không có gì lạ.
Cô ấy khẽ mỉm cười với tôi một cái rồi ngồi cạnh tôi.
“Cô rất xinh.” Tôi nói.
“Chậc, sao cậu không chơi cùng họ.”
“Không thân, không chơi nổi, lúng túng lắm.”
“Không thân? Cậu đừng nói xạo nữa, tôi nhớ cậu và sếp Kỳ cùng đến hộp đêm, Đêm của hoa hồng đúng không?” Lúc nói chuyện cô ấy sẽ tới gần, sáp lại rất gần tôi, tóc rối cọ lên mặt tôi khiến tim tôi ngứa.
Tôi nói: “Tôi chỉ đến một lần rồi không đến nữa, bên trong không phải người tốt!”
“Vậy cậu là người tốt à?” Tiểu Yến cười khẽ một tiếng, nhìn tôi bằng đôi mắt không lớn không nhỏ kia.
“Tôi tốt hơn họ!” Lời này là thật.
Tiểu Yến nắm tay tôi, cô ấy đột nhiên đứng lên, cũng kéo tôi dậy: “Đi, tôi dạy cậu chơi bi-a!”
Tôi nháy mắt ra hiệu với Kỳ Cương, cậu ta lập tức hiểu ý tôi.
Tối hôm đó tôi và Tiểu Yến thuê một phòng, vì cô ấy là nhân viên của hộp đêm kia nên chúng tôi thuê ở đó.
Cô ấy nói thẻ căn cước của mình được thuê phòng miễn phí.
Khi đó tôi vẫn là sinh viên đại học, không đủ khả năng trả tiền, Tiểu Yến thật khéo hiểu lòng người.
Vừa đóng cửa lại, Tiểu Yến đã treo trên cổ tôi điên cuồng hôn tôi.
Thật ra tôi cũng chưa từng làm với phụ nữ, chứ nói gì là người phụ nữ chủ động lại cuồng nhiệt như Tiểu Yến.
Tôi và cô ấy làm đi làm lại cả đêm, mãi đến ba giờ sáng ngày hôm sau, Tiểu Yến mới tắm rửa đi ngủ, nhưng tôi không ngủ được.
Mỗi khi trời tối tôi sẽ nghĩ đến Hà Hữu Dân, dù cho vừa làm tình với Tiểu Yến xong.
Đương nhiên, khi làm tình với Tiểu Yến tôi sẽ không nghĩ đến anh ấy.
“Tôi ra ngoài một lát! Mua đồ ăn khuya.” Tôi nói với Tiểu Yến, sờ lên mái tóc còn ướt của cô ấy, “Cô muốn ăn gì?”
“Tôi không ăn, nhưng cậu có thể đến phòng ăn lấy đồ ăn.
Dùng thẻ phòng là được.” Tiểu Yến nói xong xoay người đi ngủ.
Tôi rút thẻ phòng, mặc quần áo vào, thậm chí quần lót cũng không mặc đã đến phòng ăn tìm đồ ăn.
Ba giờ sáng, với người học mỹ thuật thời gian dài như tôi không tính là khuya, tôi thường xuyên bị việc vẽ tranh giày vò đến quá nửa đêm.
Tôi luôn cảm thấy tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng ngỏm.
Trong phòng ăn có rất nhiều đồ ăn theo hình thức tự phục vụ, cũng có rất nhiều người, nhưng tôi liếc mắt đã nhìn thấy Hà Hữu Dân.
Nhìn thấy anh ấy tôi giật nảy mình, thật sự muốn tìm chỗ trốn đi.
Để anh ấy nhìn thấy tôi ở đây, đoán chừng anh ấy sẽ không nghĩ rằng tôi là sinh viên tốt nữa.
Cho dù anh ấy vốn cũng không nghĩ vậy.
“Sao cậu lại ở đây?” Hà Hữu Dân vẫn nhìn thấy tôi.
Tôi lặng lẽ nhét thẻ phòng vào túi quần, tôi đáp: “Tôi và bạn chơi bi-a muộn quá nên tới đây ngủ.”
“Phòng chơi bi-a gần nhất cũng phải cách mấy cây số thì phải? Sao cậu tới đây?” Anh ấy không tin tôi, nhìn tôi chằm chằm qua đôi mắt như báo kia.
Tôi bị anh ấy nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, anh ấy lại bổ sung: “Hơn nữa phòng ở đây không rẻ.”
“À, bạn, bạn tôi trả tiền.”
“Thật không? Sếp Kỳ à?” Hà Hữu Dân bắt đầu cười đầy ẩn