Trước tết 2002, Tiểu Yến đến trường tìm tôi, cô ấy mời tôi đi xem chợ hoa.
Tôi nghĩ thầm nếu không hẹn được Kỳ Cương thì ra ngoài với Tiểu Yến cũng không tệ.
Sau khi bắt đầu nghỉ đông, Kỳ Cương không có tin tức gì.
Trước khi nghỉ đông cậu ta nói với tôi là cậu ta sắp bị anh mình nhốt trong nhà để học, anh cậu ta đột nhiên bảo Kỳ Cương thi nghiên cứu sinh, ép cậu ta ngày đêm khổ học.
Sáng hôm hai mươi tám, tôi và Tiểu Yến gặp nhau ở chợ hoa trên phố Bắc như đã hẹn.
Ở Quảng Châu năm nào cũng có chợ hoa kéo dài sáu, bảy ngày, cả con phố đều là gian hàng nhỏ, hàng bán hoa chiếm bảy tám phần, phần lớn bán hoa thủy tiên đào (tên thuốc thảo dược) hoặc là hoa mào gà, đắt nhất là lan hồ điệp.
Lan hồ điệp cũng không lộng lẫy, thật ra hình dáng nó mọc ra chỉ đẹp, hai ba cánh hoa tròn trịa, nhìn từ xa thực sự giống hồ điệp.
Tiếc là màu sắc không đẹp, bán nhiều nhất là màu tím đậm, màu tím này quá trầm, không có linh khí gì cả.
Đẹp nhất trong màu tím là tím nhạt, cũng là màu tím nhạt Tiểu Yến thường vẽ lên mắt.
Nhìn từ xa khó phát hiện, nhìn gần sẽ nhận ra mới giống hồ điệp, mới như nhẹ nhàng nhảy múa, như ẩn như hiện.
Mùa đông ở Quảng Đông rất ấm, trong những ngày tết gần như chỉ cần mặc bộ quần áo mỏng là được.
“Phí Bạch!” Tiểu Yến đứng dưới cổng chào treo đầy đèn lồng đỏ gọi tôi, hình như đây là lần đầu tôi nghe cô ấy gọi tên mình.
Tên đầy đủ của Tiểu yến là Lý Yến, vì cô ấy không thích cái tên này cho nên tôi không thích gọi tên đầy đủ của cô ấy.
Tôi không nhớ rõ những chi tiết đi dạo chợ hoa với cô ấy, tóm lại là rất đông vui.
Cuối cùng tôi mua cho Tiểu Yến một chậu hoa lan hồ điệp bonsai, dùng tiền mừng tuổi của tôi nên cũng không đau lòng.
Cô ấy rất vui, tôi cũng hài lòng.
Buổi tối tôi dẫn cô ấy đến nhà tôi ăn cơm.
“Nhà cậu rộng quá.” Lần đầu Tiểu Yến đến nhà tôi, cô ấy cũng là cô gái đầu tiên tôi mang về nhà.
Dáng vẻ cô ấy chớp mắt nhìn xung quanh khiến lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn, mặc dù phần lớn thời gian ở bên cô ấy tôi có thể cảm giác mình được ỷ lại, mà đúng lúc tôi ỷ lại cảm giác “được ỷ lại” này.
Cho nên tôi thích Tiểu Yến cũng không phải điều vô lý.
“Bố mẹ tôi đều may quần áo, nếu cô muốn mua quần áo mới thì đừng lãng phí tiền, đến đây tôi chọn cho cô!” Trong lúc tôi nói, Tiểu Yến đi đến trước tủ rượu, tôi bảo, “Số độ của rượu đó rất cao, bố tôi dùng để xã giao, tôi không biết uống.”
“Cậu không thử à! Tò mò ghê!” Tiểu Yến cười quay đầu nhìn tôi.
Tôi nghĩ ngợi một lát, nhìn cô ấy rồi cười một tiếng.
Tôi đi tới chọn một chai có số độ khá thấp, hơn bốn mươi độ.
Tôi cẩn thận lấy xuống, vừa vặn nắp ra mùi mạnh của rượu đã bay ra.
Tiểu Yến nằm nhoài lên bàn lấy một cái cốc giấy, mong đợi chờ tôi mở nắp.
Sau khi tôi mở ra, điện thoại lại vang lên.
Tôi tìm điện thoại của mình ra nhìn, là cuộc gọi đến của Hà Hữu Dân.
Chúng tôi vẫn chưa gặp nhau kể từ lúc anh ấy ra nước ngoài vào năm ngoái, lần liên lạc gần nhất là tôi gọi cho anh, chỉ nói bốn câu.
Tôi đặt chai rượu lên bàn: “Tôi đi nghe điện thoại.”
“Ai vậy?” Tiểu Yến nhìn tôi bằng ánh mắt u oán.
“Không phải con gái đâu!” Tôi cười một cái, cô ấy mới lẩm bẩm một câu, “Được rồi”.
“Chào sếp Hà! Sắp sang năm mới rồi, chúc mừng năm mới anh nhé.” Tôi nói, nhìn đám đông dưới ban công, mỗi khi tết đến đường phố đều vắng vẻ, chỉ lác đác vài người, trừ phố hoa còn có chút không khí tết.
Từ khi cải cách mở ra đến nay, số lượng lao động nhập cư của thành phố này dần dần nhiều hơn người địa phương, vừa đến Tết mọi người sẽ về quê, cả con phố giống như có ma quỷ vào thành.
Ví von như vậy không tốt, nhưng thực sự là người ở thưa thớt đến đáng sợ.
Tôi vốn cũng phải về quê với bố mẹ, nhưng năm nay công ty bố mẹ tôi có chuyện việc nên hoãn lại.
“Nhãi con, giờ cậu đang ở đâu.” Giọng Hà Hữu Dân vẫn quen thuộc như xưa, điều này khiến tôi bỗng yên tâm.
Tôi nói: “Tôi ở nhà, năm nay không về quê ăn tết.”
“Quảng Châu?”
“Đúng!”
“Tôi vừa xuống máy bay.” Hà Hữu Dân nói, nói xong câu này lại không có câu tiếp theo.
“Anh nhớ tôi đúng không?” Tôi rất vui, trái tim đập thình thịch.
Tôi chưa gặp anh ấy hơn nửa năm rồi, cũng luôn chờ mong cửu biệt trùng phùng, “Vừa xuống máy bay đã gọi điện cho tôi.”
“Ừ hử, ra ngoài đi, tôi đến đón cậu.”
“Không được, hôm nay không được.
Hôm nay là hai tám tết.” Tôi quay đầu nhìn Tiểu Yến một cái, cô ấy vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn ăn.
Hà Hữu Dân trầm ngâm một lát đầy sâu xa, cười sang sảng: “Đừng lấy lệ nữa, nói thật với tôi đi! Hai tám tết đối với cậu không khác gì ngày thường đúng chứ?”
“Ừ… Tiểu Yến đang ở nhà tôi.” Tôi bình thản nói ra, cố gắng không để anh ấy hiểu lầm nhiều hơn.
“Tiểu Yến… À, tôi biết.
Không sao, hòa hợp với cô gái đó nhé!” Hà Hữu Dân nói, “Tôi tắt đây.”
“Được rồi.”
Hà Hữu Dân càng xem mối quan hệ của tôi và Tiểu Yến là thật, trong lòng tôi càng khó chịu.
Cũng có thể anh ấy xem mối quan hệ của tôi và Tiểu Yến là thật trước, mới khiến tôi thực sự ôm suy nghĩ khác với Tiểu Yến.
“Gọi xong rồi?” Tiểu Yến nghiêng đầu nói.
Tôi gật đầu, bước vào phòng khách đi đến bên cạnh Tiểu Yến, gương mặt của cô ấy ửng hồng như đánh phấn, tôi biết cô ấy đã lén uống rượu.
“Ngon không?”
“Cay quá, không ngon, cậu đừng