Khi Đỗ Thanh Thanh tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trong bồn tắm.
Nhiệt độ nước vừa phải, hơi nước mịt mờ bay lên, bên cạnh có nến thơm màu sắc rực rỡ tản ra mùi hương thật dễ chịu, rượu vang tinh khiết và thơm ngon cùng điểm tâm tinh xảo trước mắt, tất cả mọi thứ đều thực mê người.
Là đồ ngọt mà "Hoa Kiến" mới nghiên cứu phát triển, Đỗ Nhược Thu trước đó không lâu mang tới cho nàng.
Biết nàng thích như vậy, cho nên mới vừa mua được liền như ngựa không dừng vó chạy đến đây hiến dâng vật quý.
.
Tiên Hiệp Hay
Chẳng qua là Đỗ Thanh Thanh đã sớm tại kiếp trước nữa nếm qua, thậm chí còn có thể trực tiếp trình bày ra hương vị của nó, chỉ có bốn chữ, quá ngọt quá ngọt.
Dù sao cũng là chiếu theo khẩu vị của nguyên chủ mà mua, còn nàng thật sự ăn không quen.
Ly đồ uống màu hoa hồng kia cũng vậy, uống cũng được, nhưng lại bởi vì bên trong cho quá nhiều đá, khiến cho Đỗ Thanh Thanh mới vừa uống một ngụm liền cảm giác hai hàng răng của nàng lập cập đánh vào nhau.
Nhưng mà này đó đều không phải chuyện quan trọng gì.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, thổi tắt nến thơm, thẳng người đứng dậy, cầm lấy khăn tắm một bên bọc lung tung lên người, sau đó liền nhấc chân bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua tấm gương, cố ý quay đầu nhìn thoáng qua.
Cũng may, không hủy dung, không phá tướng, trên mặt không có vết thương kỳ kỳ quái quái gì, bên môi cũng không có ngụm máu tươi.
Vẫn là đẹp đẽ như vậy, không giống như lúc trước khi ở trạng thái linh hồn nàng nhìn đến chính mình.
Này không khỏi khiến nàng yên tâm một chút, lắc đầu, bước chân nhanh hơn ngồi vào bàn bên cạnh, kéo ngăn tủ lấy ra một cuốn vở nhỏ, cúi đầu lòng tràn đầy oán niệm viết mạnh mẽ lên mặt giấy mấy chữ——
Tôi đã chết ba lần rồi!!!
-
Đỗ Thanh Thanh là cái khổ bức xã súc*, nhận chức tại cục Thời-Không Hài Hòa, chức vị thực tập sinh, vào làm còn chưa tới một tháng.
*xã súc: xuất phát từ từ tiếng nhật Shachiku, là thuật ngữ tự giễu của dân đi làm công tầng dưới chót trong các xí nghiệp Nhật Bản, ý muốn tự cười dân làm công như là "súc vật của công ty".
Cục Hài Hòa là một đơn vị đầy hứa hẹn, đãi ngộ tốt, phát triển rộng rãi, mỗi năm đến thời gian tuyển dụng là chen chúc nhân công nhiều không đếm xuể.
Một khi nhiều người thì tính cạnh tranh tự nhiên cũng kịch liệt hơn, cộng thêm chế độ xét duyệt cũng rất nghiêm khắc, nếu không có bản lĩnh thật sự thì ngay cả khung cửa của công ty cũng sờ chẳng đến.
Ngoại trừ Đỗ Thanh Thanh.
Nàng lúc trước cũng không nghĩ tới bản thân vậy mà lại được tuyển dụng, hạnh phúc quả thực tới quá đột ngột, nàng chẳng qua mới đem lý lịch sơ lược nộp đi không bao lâu sau liền nhận được điện thoại từ công ty, rồi mơ màng hồ đồ đi phỏng vấn.
Thế nhưng liền như vậy đã qua rồi.
Đỗ Thanh Thanh thụ sủng nhược kinh*, chạy nhanh thu thập đồ vật, quang vinh chính đại đi nhận chức, dốc lòng làm một công nhân tận chức tận trách.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Nhưng cùng lúc đó lại vẫn luôn tò mò, công ty sở dĩ tuyển dụng nàng, rốt cuộc là nhìn trúng trên người nàng điểm nào.
Thẳng đến một ngày nào đó, nàng nghe được tiền bối của mình nói ra nguyên nhân.
"Đại khái là bởi vì trên lý lịch sơ lược của em viết mấy chữ đặc biệt có thể chịu khổ đi."
Đỗ Thanh Thanh: "A?"
Tiền bối cười tủm tỉm: "Em không biết đấy thôi, cục chúng ta đặc biệt thiếu thốn thực tập sinh có tinh thần chịu khổ.........."
Cho tới bây giờ Đỗ Thanh Thanh vẫn còn nhớ rõ nụ cười thâm thúy cùng dáng vẻ muốn nói lại thôi của tiền bối, rốt cuộc cũng cảm nhận được thêm một tầng ý nghĩa sâu sắc của lời nàng nói.
Đại khái chính là ——
Thiếu thốn thực tập sinh đặc biệt có thể chịu khổ, tới nhận thầu các loại kịch bản khó khăn cấp địa ngục a.
Đỗ Thanh Thanh:......!Hiện tại hối hận còn kịp sao?
Đỗ Thanh Thanh không biết phải làm sao, lo lắng đề phòng một trận, cuối cùng một tháng sau nhận được kịch bản nhiệm vụ của mình, lòng tràn đầy thấp thỏm, vừa mở ra nhìn tới lại thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tại sao người khác toàn là vào nam chính nữ chính, đến phiên nàng lại phải xuyên thành một cái nữ phụ!
Nữ phụ thì thôi đi, lại còn nhất định phải là cái loại nữ phụ ác độc, mệnh buộc làm bia đỡ đạn, căn bản không đáng được đếm xỉa tới, lại còn rất mau chóng bị phóng bay đi tìm đường chết.
Trên kịch bản ghi yêu cầu rất rõ ràng, muốn nàng xuyên qua đi giữ gìn hài hòa, bảo vệ cho chân thiện mỹ, phòng ngừa thế giới cốt truyện tan vỡ, lúc cần thiết thậm chí còn có thể tiến hành hủy diệt nhân đạo với người dám phá hoại thế giới quan của mình.
Cái gì kêu hủy diệt nhân đạo, muốn tôi tự ám sát chính mình sao?
Đỗ Thanh Thanh quả thực cứng họng cạn lời.
Cũng may nàng là một người rất có đạo đức nghề nghiệp, nói có thể chịu khổ là thật sự có thể chịu khổ, ngay sau đó liền gật gật đầu tỏ vẻ mình có thể, rồi bỏ kịch bản vào quầy trữ đồ.
Suy cho cùng không phải chỉ là bảo vệ cho hài hòa sao, nữ phụ không làm gì hết là khỏe mạnh.
—— Nói ngắn gọn chính là nàng cách xa nam nữ chính một chút là được.
Đỗ Thanh Thanh đáy lòng bàn tính một phen, mang theo hệ thống thiểu năng trí tuệ mà cấp trên giao cho nàng, mới vừa xuyên đến nơi liền điên cuồng chạy trốn, trốn đến các loại góc xó xỉnh, lén lút chú ý cốt truyện phát triển.
Kết quả là cốt truyện căn bản còn chưa đi xong một nửa đã ngoài ý muốn nằm liệt giữa đường.
Phi cơ gặp nạn, bị báo thù, ngộ độc thức ăn.
Đỗ Thanh Thanh: "Tôi cảm thấy kịch bản thật sự đang hành tôi."
Hệ thống: "Tôi cũng cảm thấy vậy."
Đỗ Thanh Thanh: "Cho nên, chạy trốn như vậy có phải là phương pháp bất khả thi hay không?"
Một người một hệ thống lập tức rơi vào trầm tư vô tận.
Sau một lúc lâu hệ thống thậm chí còn tự phát cho nàng một bài hát, trong đó nổi tiếng nhất một câu chính là "Ta muốn chạy trốn, nhưng trốn thế nào cũng không thoát!"
Đỗ Thanh Thanh: Thật phiền.
Nàng thở dài, cũng lười cãi cọ nhiều với hệ thống, không nói một lời liền mở ra bản đồ di động, cúi đầu xuống vắt óc suy nghĩ một hồi lâu.
Hệ thống đúng lúc cắm câu nói, lòng tràn đầy mỏi mệt hỏi nàng: "Chúng ta lần này nên chạy hướng nào?"
Chữ "nào" này nói một cách hữu khí vô lực, Đỗ Thanh Thanh nghe được tức khắc có loại cảm giác kế hoạch còn chưa bắt đầu đã phải thực mau bị bóp chết.
Ngây người hơn nửa ngày cũng không nói được thêm lời nào, lại qua một hồi lâu liền dứt khoát phun ra một hơi dài, tựa như bị rút hết sức lực, nói một câu: "Nếu không thì không chạy nữa....."
Hệ thống tức khắc giật mình: "Cô nói gì cơ?"
Đỗ Thanh Thanh chua xót cong cong môi: "Dù sao chạy nhiều như vậy kết cục cũng đều là chết, ở lại không chừng mệnh có thể kéo dài một chút."
Dù sao thì trước khi tới nàng cũng đã xem qua kịch bản.
Trong kịch bản vị nữ phụ ác độc kia cả đời làm nhiều việc ác, ỷ vào gia thế cùng bối cảnh lợi hại của bản thân liền không kiêng nể gì, người bị nàng hủy hoại nhiều không đếm xuể.
Sự thật chứng minh, tàn phá càng mạnh chết càng thảm, cho nên ở thời điểm cốt truyện tiến hành được một phần ba, vị nữ phụ này chết dưới tay nữ chính, bị người ta trực tiếp đẩy xuống đường ray ép đến nát bét.
Tình trạng thê thảm đó trực tiếp khiến cho Đỗ Thanh Thanh sinh ra PTSD* đối với nữ chính, ngay cả nghe thấy tên thôi đều sẽ run lẩy bẩy, thà rằng liên tiếp chạy trốn ba kiếp cũng không muốn gần nàng nửa bước.
*PTSD: rối loạn stress sau sang chấn, là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.
Chẳng qua lần này thật sự là chậm trễ quá lâu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lại nói tới, mấy lần nàng chết dường như cũng không khá hơn so với việc bị xe lửa ép bao nhiêu.
Đỗ Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy mệt,