Ba năm không gặp, trải qua bao thăng trầm cuộc sống, hết thảy dường như đều đã xảy ra thay đổi thật lớn, nhu cầu cấp bách cần một đoạn thời gian để thích ứng.
Đỗ Nhược Thu cũng không phải là kiểu người có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, năm đó bị bắt xuất ngoại du học, mới đầu cả ngày tránh trong chăn khóc, không nói lời nào cũng không giao du bằng hữu, ước chừng tiêu hao thời gian hai tháng mới miễn cưỡng thích ứng.
Lần này về nước cũng giống vậy, tuy rằng không nghiêm trọng như phía trước, nhưng cũng bởi vậy mà cần tiêu phí vài ngày để điều chỉnh.
Vốn tưởng rằng bản thân có thể, lại không nghĩ tới thế nhưng lại thua trong tay Đỗ Thanh Thanh.
Chị họ của nàng rốt cuộc là làm sao vậy!
Đỗ Nhược Thu hoang mang cả một đêm, buổi sáng ngày hôm sau rửa mặt xong, vừa ra cửa, giật mình thiếu chút nữa cho rằng mình mở cửa sai cách rồi.
—— trước cửa nhà nàng, đậu một dàn siêu xe.
Nhãn hiệu nào cũng có, mỗi một chiếc đều là xa hoa cao cấp, làm nổi bật khí chất bất phàm của chủ nhân.
Nhưng nhìn kỹ lại, ngồi bên trong thế nhưng đều là người hầu của Cận gia, liếc mắt đảo qua, theo thứ tự là quản gia, bảo mẫu, đầu bếp, người làm vườn....
Căn bản là tìm không thấy bóng dáng chị họ nàng đâu!
Đỗ Nhược Thu phát ngốc, nhón chân từ dòng xe cộ tìm kiếm chiếc xe quý nhất, nghĩ nếu người hầu đều lái xe sang như thế, vậy xe của chị họ nàng nhất định phải là chiếc càng sang càng quý mới đúng.
Thẳng đến khi nàng nhìn thấy ở đầu hàng xe có một chiếc xRui.
Bởi vì quá nhỏ quá không nổi bật, thế cho nên ban đầu nàng cũng chưa có chú ý, mãi đến khi quét qua ba vòng mới nhìn thấy được.
Mà người ngồi bên trong........!Đúng là chị họ vừa mê người lại cao quý kia của nàng.
Đỗ Nhược Thu: "???" Thế giới này không khỏi quá mức ma huyễn.
Nàng có điểm ngốc, giơ tay cùng Đỗ Thanh Thanh vẫy vẫy, bước nhanh về phía trước sửa sang lại làn váy ngồi lên xe, lễ phép lại ngoan ngoãn cùng người chào hỏi, vừa mới chuẩn bị xác nhận lại lần nữa, hôm nay rốt cuộc có phải là thật sự muốn đi trồng khoai tây hay không.
Còn chưa kịp há mồm, đã thấy chị họ bên cạnh chậm rãi nâng tay lên, tươi cười xán lạn đưa qua một cái mũ rơm.
"......"
Tại đây một giây, Đỗ Nhược Thu thức thời nuốt lại nghi vấn của mình vào bụng.
-
Hôm nay thời tiết không tồi, độ ấm cùng độ ẩm cũng vừa lúc, đặc biệt thích hợp gieo giống.
Đỗ Thanh Thanh sáng sớm liền cùng Lưu thúc nói qua, kêu hắn nói một tiếng với đám người hầu nhàn hạ trong nhà, bảo ngày mai cùng nhau đi làm đại sự.
Còn về đại sự là cái gì, bác hiểu mà.
Lưu thúc gật gật đầu, dường như đã tiếp nhận sự thật tiểu thư nhà mình không biết ngã hỏng đầu ở chỗ nào rồi, liền đáp ứng tỏ vẻ bản thân lập tức đi làm theo.
Vì thế sáng sớm hôm sau liền xuất hiện hình ảnh như vậy, đám người hầu trong nhà mỗi người thống nhất trang phục, tay cầm công cụ đầu đội mũ rơm, tự giác ngồi vào con xe được chuẩn bị trước tiến ra chiến trường.
Thậm chí còn tự phát cái khẩu hiệu: "Bồi dưỡng thân thể, rèn luyện tâm tính, lao động là vinh quang!"
Đỗ Thanh Thanh tức khắc cảm động, lập tức vung tay lên tỏ vẻ tiền lương tháng này toàn bộ tăng gấp đôi.
Lúc này mọi người càng như là tiêm máu gà, khởi động xe chạy ra ngoài ruộng, cùng mấy người Lưu thúc mướn tới hội hợp, sau đó liền bắt đầu vùi đầu lao động, dưới ánh dương xán lạn tận tình rơi mồ hôi.
Đỗ Nhược Thu nhìn đến sợ ngây người, mơ mơ màng màng cầm lấy công cụ cùng người đi vào ruộng, mới vừa đào hai nhát liền thiếu chút nữa bởi vì trượt chân mà ngã vào bùn.
Thời khắc mấu chốt vẫn là Đỗ Thanh Thanh duỗi tay kéo người một phen, lúc này mới tránh cho gặp phải tai nạn không cần thiết.
"A Thu cẩn thận một chút." Dù sao cũng là chị họ hơn người ta mấy tuổi, Đỗ Thanh Thanh thấy Đỗ Nhược Thu bị màn vừa rồi làm kinh người không nhẹ, ngay sau đó liền giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, ôn nhu nói, "Không có việc gì, ngoan ngoan không sợ."
Giọng nói cùng động tác đều bọc nhàn nhạt ôn nhu, giống như một người chị tận chức tận trách, vô cùng tín nhiệm và đáng giá dựa vào.
Này vẫn là lần đầu tiên chị họ đối tốt với mình như vậy.
Đỗ Nhược Thu ngây ngẩn cả người, cảm thụ được độ ấm của bàn tay trên đầu, sau một lúc lâu gương mặt hơi hơi đỏ lên, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị họ."
Có chút giống bé cún con vừa nhỏ yếu lại đáng thương.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế không khỏi tình yêu tràn lan, không sốt ruột đi lao động, mà đứng ở tại chỗ cùng nàng nói nhiều thêm vài câu: "A Thu không thích ứng chuyện như vậy sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Nhược Thu trầm mặc, sau một lúc lâu cũng chưa nói gì.
Đỗ Thanh Thanh cũng không vội, cứ như vậy kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ đợi, một hồi lâu rốt cuộc mới thấy đứa nhỏ này dùng biên độ rất nhỏ gật gật đầu, thử phun ra một tiếng ừm.
Đỗ Thanh Thanh còn rất cao hứng, nghĩ Đỗ Nhược Thu cuối cùng cũng chịu mở miệng biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Mặc dù chỉ là nho nhỏ một tiếng ừm mà thôi.
Nhưng lại là cái tiến bộ rất lớn, tương lai sẽ càng tốt!
Đỗ Thanh Thanh tức khắc cười cười, lôi kéo người tìm cái bờ ruộng ngồi xuống, chuẩn bị cùng nàng trò chuyện tâm tình: "Không sao cả, ai cũng có lúc không kịp thích ứng, chậm rãi thích ứng là được rồi."
"Chỉ cần đáy lòng có niềm tin, tin tưởng chính mình nhất định có thể."
Nàng nói như vậy, nhẹ nhàng giơ giơ lên công cụ lao động trong tay, lấy chuyện làm ruộng này ví dụ cho em họ, giảng giải đạo lý nhân sinh: "Em xem chị cũng là lần đầu tiên trồng trọt, lần đầu tiên gieo giống, lần đầu tiên đứng dưới ánh mặt trời tùy ý rơi mồ hôi, chị cùng A Thu kỳ thật giống y chang nhau."
"Mấu chốt là em nhìn nhận chuyện này như thế nào, dùng thái độ gì để xem xét nó." Nàng nói, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, bên trong tràn đầy ý cười ôn nhu, "Đời người cũng vậy, chắc chắn sẽ gặp đủ loại suy sụp, nhưng chị tin tưởng chỉ cần có niềm tin, nguyện ý hành động, hết thảy đều có thể vượt qua."
"A Thu của chúng ta thông minh như vậy lợi hại như vậy, nhất định có thể." Nàng nói, lời lẽ chính đáng vỗ vỗ bả vai Đỗ Nhược Thu, "Chỉ cần tin tưởng chính mình!"
Thông minh như vậy lợi hại như vậy......
Này vẫn là lần đầu tiên chị họ khen mình.
Đỗ Nhược Thu được khen có điểm đỏ mặt, trái tim đập bịch bịch, mắt nhìn công cụ trong tay, đột nhiên liền cảm thấy có động lực, ngay sau đó liền gật gật đầu, dựa theo lời chị họ nói, chạy đến một bên vừa nỗ lực thích ứng vừa cổ vũ chính mình.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, tuy rằng thân thể rất mệt, nhưng đáy lòng lại thực vui sướng, giống như sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên tìm được mục đích sống của cuộc đời.
Vì thế đơn giản nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau vậy mà lại cầm công cụ cùng Đỗ Thanh Thanh tới làm ruộng, sau đó ngày thứ ba thứ tư, thẳng đến ngày thứ năm, thế nhưng còn bắt đầu buông thả bản thân, đi theo mọi người cùng nhau cao giọng hô hào khẩu hiệu.
Đỗ Thanh Thanh nhìn đến quả thực quá cảm động, vỗ vỗ tay nói: "Chỉ cần chịu khai quật, người trẻ tuổi quả nhiên có năng lực vô hạn."
Hệ thống tức khắc trợn trắng mắt phủ định nàng: "Không, tôi thật ra lại không cảm thấy như vậy."
"Tôi cảm thấy nàng chỉ là bị cô đồng hóa mà thôi........"
-
Cần lao canh tác chỉ giằng co năm ngày, đến ngày thứ sáu, Đỗ Thanh Thanh rốt cuộc thả một ngày nghỉ, kêu mọi người hãy nghỉ ngơi nghỉ ngơi.
Cũng không phải bởi vì mệt mỏi, mà là bởi vì ngày mai là một ngày đặc biệt ——
Sinh nhật 66 tuổi của ba nguyên