Đêm qua trời đổ một trận mưa, cho tới bây giờ nhiệt độ không khí cũng không phải quá nóng, trong xe phá lệ không mở quạt gió lạnh.
Đỗ Thanh Thanh vốn chẳng cảm thấy có gì.
Cho đến khi bàn tay đang bám trên mắt cá chân nàng của Tô Kỷ Miên bắt đầu động, nàng lại đột nhiên bắt đầu cảm thấy nóng.
Nhiệt độ theo cổ chân dần dần từng chút hướng lên trên lan tràn, thẳng đến khi gương mặt nhỏ đều thiêu đỏ hồng.
Này cũng quá thẹn thùng!
Đỗ Thanh Thanh tức khắc nheo mắt lại, nhìn ngón tay thon dài linh hoạt kia của Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng động, lực đạo không nhanh không chậm mát xa làn da cho nàng, lưu lại chút ngưa ngứa, cũng truyền đến chút nhiệt độ.
Đỗ Thanh Thanh thật sự chịu không nổi, cả người đều cứng lại rồi, trộm nhìn nàng, hơi há mồm vừa định lên tiếng la ngừng.
Nhưng thanh âm còn chưa kịp phát ra tới, Tô Kỷ Miên bên kia tức khắc lại thở dài một hơi.
Đây là quyết tâm phải xoa cho nàng sao.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, thật sự không có cách, đành phải nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi giả chết, muốn xoa thì xoa đi!
Cứ như vậy vẫn luôn kiên trì tới tận chỗ ăn cơm.
Đêm nay Tô Kỷ Miên còn muốn đi làm công, thời gian cũng không phải thực đầy đủ, vì thế Đỗ Thanh Thanh liền kêu Lưu thúc tìm quán ăn được đánh giá không tệ lắm gần quanh đây dừng lại, mang theo Tô Kỷ Miên cùng đi ăn một bữa cơm chiều.
Sau khi ăn xong lại vội không ngừng đưa người đến cửa hàng thức ăn nhanh làm thêm.
Lúc này vừa lúc là thời gian ăn cơm, người còn rất nhiều, chẳng sợ cách một cánh cửa xe cũng có thể nghe được thanh âm kêu la ầm ĩ bên trong, lại nhìn vào sâu bên trong còn có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn cùng nụ cười mệt mỏi treo trên mặt của nhóm nhân viên đang bận rộn làm việc
Hóa ra Tô Kỷ Miên là ở chỗ này làm công a.
Đỗ Thanh Thanh vẫn là lần đầu tiên tới chỗ này.
Bởi vì lập tức liền phải đến thời gian thay ca, thời gian thật sự gấp rút, Tô Kỷ Miên không thể cùng Đỗ Thanh Thanh nói thêm cái gì, chỉ là đơn giản cảm tạ nàng và Lưu thúc, sau đó liền xoay người cầm cặp sách phải đi.
Nhưng trước khi đi lại vẫn là cẩn thận để lại câu chú ý nghỉ ngơi.
Hợp lại cùng gió đêm, nghe qua dường như khiến tiếng xe bén nhọn xung quanh cũng trở nên ôn nhu theo.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy ngây ngẩn, mau chóng ngồi thẳng thân thể cùng nàng vẫy vẫy tay, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Kỷ Miên đến khi người ta đi vào phòng nhân viên mới thu hồi lại tầm mắt.
"Phải về nhà sao tiểu thư?" Lưu thúc từ ghế trước quay đầu hỏi nàng, "Hay là có tính toán gì khác?"
"Trước tiên không vội quay về.
" Đỗ Thanh Thanh nói, ngay sau đó lại nhướn cổ nhìn chằm chằm vào trong, thực sự vẫn có chút để ý.
Vì thế liền kêu Lưu thúc lái xe đến chỗ kín dừng lại, ngay sau đó chính mình lại xuống xe, khẽ meo meo đi đến trốn ở sau một cây to đối diện quán ăn.
Chủ yếu là muốn nhìn một chút trạng thái làm việc của Tô Kỷ Miên.
Nói thật em ấy hôm nay dường như rất mệt mỏi, Đỗ Thanh Thanh phía trước có tìm hệ thống xem thời gian biểu của người này, nhìn thấy nàng hôm nay ngoại trừ học full khóa còn phải tham gia chương trình học của phòng vẽ tranh, lúc sau thế nhưng còn phải đi làm thêm.
Đến ăn bữa cơm cũng phải thực tranh thủ, càng đừng nói nghỉ ngơi.
Thật sự là! ! Khiến người ta không yên lòng.
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, từ xa thông qua cửa sổ nhìn đến hăng say, một bên xem một bên còn cùng hệ thống nói chuyện phiếm, nói chân mình so với trước đó khá hơn nhiều, Tô Kỷ Miên xoa xoa vài cái thật đúng là rất hữu dụng.
"Vậy à.
" Tiếng nói vừa dứt hệ thống liền thở dài, "Tôi không nhìn thấy.
"
Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc: "Cô lại đi làm việc?"
"Không.
" Hệ thống cạn lời, "Mị lại bị mosaic che chắn.
"
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tức khắc khiếp sợ: "Bóp chân hai cái liền che chắn á!?"
"Đúng vậy, thật khó hiểu đúng không.
" Hệ thống đồng dạng nghĩ trăm lần cũng không ra, "Lúc trước tôi làm nhiệm vụ có bị như vậy đâu.
"
"Tôi có hỏi qua mấy chị em trong ngành.
" Nàng nói, "Nghe nói hình như là bởi vì cấp trên bên kia thay đổi lãnh đạo, xen vào cơ sở lúc trước lập ra không ít quy định mới, đây là một trong những cái đó.
"
"Hình như là!.
.
Cảnh thân mật từ mũi trở xuống đều được che chắn hay sao ấy.
"
Thế nhưng còn có loại quy định này.
Đỗ Thanh Thanh líu lưỡi: "Này cũng quá không có nhân đạo.
"
"Đúng đúng.
" Hệ thống tức khắc gật đầu hùa theo, "Quả thực là tán tận lươ--! ! "
Lời nói cũng chưa kịp nói hoàn chỉnh đã lập tức bị cấm ngôn.
Quá mức nghiêm khắc.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc bị hoảng sợ, vội vã ngậm miệng lại không dám nói gì, hết sức chuyên chú nhìn lén Tô Kỷ Miên ở bên kia cửa sổ.
Nói thật, người này mặc quần áo lao động còn rất xinh đẹp, áo trắng quần đen, vừa có tinh thần lại trông giỏi giang.
Nếu mà thả nàng vào công ty nào đó nói không chừng còn có thể bị nhận nhầm là cái người ưu tú trong nghề.
Chẳng qua là lại hướng lên trên mặt nhìn xem kỳ thật lại không quá giống.
Nàng lúc này cười rất đẹp, bởi vì công tác yêu cầu, mỗi một nhân viên trong tiệm đều phải lấy ra mười phần thân thiện cùng nhiệt tình, tươi cười là cần thiết luôn treo ở trên mặt.
Đỗ Thanh Thanh đứng ở tại chỗ nhìn nàng, trong đầu đột nhiên liền dần hiện ra bộ dáng phúc hậu vô hại lúc ban đầu của người này khi ở cửa hàng tiện lợi.
Hóa ra thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy, hai người cũng đã nhận thức lâu như thế.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ nghĩ bất chợt có điểm hoảng hốt, lực chú ý cũng theo gió đêm lạnh băng bắt đầu phiêu tán, ngây ngốc vài giây, khi lại lần nữa hồi thần, đột nhiên thấy có bóng người hướng về phía mình đi tới.
Chú ý nhìn lại phát hiện chính là người vừa rồi cùng Tô Kỷ Miên thay ca, trong tay còn cầm một ly trà sữa.
Ngẩng đầu nhìn nàng, sau một lúc lâu lộ ra một nụ cười thiện ý, nói: "Miên Miên nhờ em đưa cho chị.
"
Miên Miên, nàng chú ý tới mình sao?!
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tức khắc sửng sốt, tuy rằng có điểm ngốc nhưng lại vẫn là mau chóng nhận lấy trà sữa, ôm vào lòng bàn tay mới phát hiện thế nhưng vẫn còn rất ấm.
Cẩn thận mở ra, mặt trên còn có cái tờ giấy, chữ viết tay thanh tú hiện ra, xinh đẹp lại ấm áp.
Là một câu: Trời thật lạnh, trở về sớm một chút.
Cùng với: Ngủ ngon Cận tiểu thư, lần sau gặp lại.
Thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa, vừa lúc đối diện với Tô Kỷ Miên, cách nhau một con phố ồn ào ầm ĩ và khung cửa sổ, thu hết ý cười tràn đầy ôn nhu của nàng vào đáy mắt.
-
Kế tiếp một đoạn thời gian Tô Kỷ Miên đều rất bận.
Chân Đỗ Thanh Thanh đã khỏi hoàn toàn, không đành lòng đi quấy rầy nàng, cũng liền dứt khoát dấn thân vào công tác, tiếp tục đi chăm sóc đồng ruộng nhà mình.
Thậm chí còn thuận tiện lấy cái bằng lái, lúc này có thể chính thức điều khiển máy kéo, cứ như vậy ngồi ở trên mở máy thịch thịch thịch chạy, phong độ không hề nhỏ.
Vui vẻ vô cùng, còn nghĩ chờ Tô Kỷ Miên có rảnh nhất định phải dẫn người đi một vòng.
Chẳng qua không đợi nàng đến, nhưng thật ra đã thấy Giang Uyển và Trương Tân Viễn cùng nhau xuất hiện ở nơi này.
Hai người này chỉ do giữa đường gặp được nhau, một người là sau một thời