Đỗ Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hôn môi Tô Kỷ Miên.
Nàng ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại đây, chút dũng khí thật vất vả mới gom lại được tại đây một giây toàn bộ đều bay hết, thiếu chút nữa muốn tìm cái khe chui đầu xuống đất.
Này cũng quá thẹn thùng, rốt cuộc sao lại hôn mất rồi!
Đỗ Thanh Thanh ngốc, trong óc ong ong vang lên, nửa ngày không thể nghẹn ra nổi một câu.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hợp lại cùng ánh đèn chiếu sáng xung quanh, nhìn qua mạc danh có chút đáng thương.
Thực sự là quá đáng yêu.
Tô Kỷ Miên chỉ giương mắt nhìn nàng, thực mau liền nhẹ nhàng gợi lên khóe môi.
Ngay sau đó cũng đã mở miệng, nhìn vào mắt Đỗ Thanh Thanh làm như vô tình hỏi một câu: "Nụ hôn này của Cận tiểu thư là có ý tứ gì nha?"
Thế nhưng còn hỏi như vậy!
Đỗ Thanh Thanh tức khắc liền choáng váng, một hồi lâu mới nghẹn ra câu nói tới: "Chính là......!Thực cảm động."
"Không nghĩ tới Miên Miên sẽ vì tôi làm nhiều như vậy." Nàng nói như vậy, thấp đầu không dám nhìn người trước mắt, "Tôi thật sự rất là vui."
"Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn có rất ít người sẽ đối tốt với tôi như vậy."
Những lời này nói rất nhỏ, một nửa là vội vội vàng vàng giải thích, mà một nửa là phát ra từ nội tâm cảm khái.
Nói quá gấp, cũng liền quên tự hỏi tính hợp lý trong lời nói, cũng chưa suy xét đến một cái đại tiểu thư muốn gió được gió muốn mưa được mưa như đại tiểu thư Cận gia như thế nào lại có thể vì chút ân huệ nhỏ này mà cảm động.
Đổi lại người khác chỉ sợ nhất định sẽ hỏi nhiều vài câu, nhưng Tô Kỷ Miên lại là ngoại lệ.
Bởi vì......!Nàng từ sớm đã biết.
Biết người trước mắt này đang nói thật, biết rõ từ khi tao ngộ cho đến nay, cũng biết giấu dưới túi da tuyệt mỹ này rốt cuộc là một linh hồn như thế nào.
Nghĩ nghĩ, liền không tự giác thở dài.
Ngay cả ánh mắt cũng vô thức trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, giơ tay sờ sờ mặt nàng, cười đáp: "Hóa ra là như vậy à."
"Em còn tưởng rằng Cận tiểu thư là thích em nên mới hôn đó." Nàng nói, chân mày nhẹ nhàng nhướn cao, giọng nói cũng cố tình thả thật nhẹ, chỉ nói cho một mình nàng nghe, "Rốt cuộc chỉ có thích một người, mới có thể nhịn không được muốn hôn nàng, không phải sao?"
Lời này nói nhưng quá ái muội.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, thực mau ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn vào đôi mắt nàng, như là đang lặp lại nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của nàng.
Một hồi lâu mới rốt cuộc nhẹ giọng mở miệng, làm như không xác định hỏi một câu: "Vậy Miên Miên thì sao, nụ hôn của em là có ý tứ gì?"
Lời này vừa hỏi ra khỏi miệng, đừng nói hệ thống, ngay cả Đỗ Thanh Thanh cũng tự giật nảy mình.
Căn bản cũng không ngờ tới bản thân lại lớn gan như vậy.
Nhưng mà có lẽ cũng là vì thật sự quá mức để ý đi.
Đỗ Thanh Thanh có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nghĩ lời nói nếu đã hỏi ra khỏi miệng muốn thu cũng không thu về được, còn không bằng dứt khoát phóng lao theo lao.
Nghĩ như vậy, nàng tức khắc hít một hơi thật sâu, nỗ lực ưỡn ngực rất cao biểu hiện ra bộ dáng rất có tự tin, nghĩ chỉ cần mình không cảm thấy xấu hổ, thì người xấu hổ chính là Tô Kỷ Miên.
Thật là muốn chọc ai đó cười chết.
Tô Kỷ Miên lăng là đè ép hơn nửa ngày mới cuối cùng đem ý cười áp trở về.
Mắt nhìn nàng, thực nghiêm túc nghiêm túc nói: "Đương nhiên là bởi vì thích chị rồi."
"......"
"Bằng không thì sao chứ?"
-
Này xem như tỏ tình đi?
Đỗ Thanh Thanh có điểm ngốc, thật sự làm không rõ trạng huống trước mắt, thậm chí không quá minh bạch, hai người đến tốt cùng là như thế nào từ kẻ thù biến thành dáng vẻ hiện tại thế này.
Thực sự giật mình.
Nhưng trừ bỏ giật mình, đáy lòng rồi lại có loại cảm giác kỳ diệu chậm rãi lan tràn.
Khiến người ta có điểm muốn khóc, lại có chút muốn cười, muốn nói gì đó, rồi lại cái gì cũng nói không nên lời, cũng chỉ có thể đứng tại chỗ mắt trông mong nhìn nàng, nghẹn đến mức hai bên tai cùng gương mặt đều đỏ lên.
Cũng may Lưu thúc xuất hiện kịp thời đánh gãy tình cảnh xấu hổ trước mắt.
Là tới hội báo đơn đặt hàng mới hôm nay, nói là lại có những ai ai ai đặt trước một số lượng lớn khoai tây.
Vốn dĩ vui vui vẻ vẻ gõ cửa tiến vào, kết quả vừa thấy không khí trong phòng tức khắc bị hoảng sợ, ngay cả chòm râu ngay mũi cũng giựt giựt theo.
Vừa định nói quấy rầy tiểu thư nói chuyện, đang chuẩn bị một lần nữa lui về.
Nhưng lại thực mau bị Tô Kỷ Miên mở miệng ngăn cản một chút.
"Cháu và Cận tiểu thư cũng vừa lúc nói xong rồi." Nàng nói, trên môi từ đầu đến cuối vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Cũng chuẩn bị trở về phòng."
"Hai người nói chuyện đi." Nàng nói, ngay sau đó liền xoay người chuẩn bị ra cửa.
Nhưng khi đi tới cửa lại quay đầu qua, nhìn về phía đôi mắt Đỗ Thanh Thanh, thực nhẹ nhàng lại ôn nhu cùng nàng nói câu ngủ ngon.
"Hy vọng chị có thể làm mộng đẹp."
Nói cho hết lời, người cũng thực mau biến mất khỏi tầm nhìn, chỉ chừa lại Đỗ Thanh Thanh cùng Lưu thúc như cũ đứng ở tại chỗ.
Kỳ thật Lưu thúc lại đây một chuyến cũng không có chuyện quan trọng gì.
Đỗ Thanh Thanh lấy ho khan che giấu xấu hổ, đi đến bên tường mở đèn, ngốc ngốc nghe hắn nói xong chuyện muốn nói, tiễn người rời đi rồi lại ngốc ngốc đi tắm.
Thẳng đến khi nằm lên giường rồi vẫn thực ngốc.
Cũng may những ngôi sao kia thật sự có thể bình định tinh thần.
Đỗ Thanh Thanh nằm thẳng ở trên giường nhìn chằm chằm những viên ngôi sao đó thật lâu thật lâu, buồn ngủ không biết ở khi nào thổi quét đi lên, rốt cuộc mơ mơ màng màng đã ngủ.
Thậm chí còn làm giấc mộng, không biết như thế nào thế lại mơ thấy sự kiện thật lâu trước kia.
Là......!Có liên quan đến cha mẹ nàng và sự kiện ngoài ý muốn kia.
Cho tới bây giờ Đỗ Thanh Thanh một chút cũng không muốn nhớ tới hình ảnh lúc đó.
Rõ ràng nàng vẫn giống như mọi ngày ra cửa, như mọi ngày ở trường học vượt qua một ngày bình bình đạm đạm, như mọi ngày cưỡi xe đạp trở về nhà.
Rõ ràng tất cả mọi thứ đều không có bất kì cái gì khác biệt với mọi ngày, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại cứ như vậy bất tri bất giác đổ ập xuống; có người nói với nàng, cha mẹ em trước đó không lâu vừa gặp tai nạn.
Hiện trường đặc biệt hung hiểm, tuy rằng lúc ấy chúng tôi có đi tận lực cứu giúp, nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả.
Cha mẹ của em......!Qua đời rồi.
Tại một khắc đó, đầu Đỗ Thanh Thanh lập tức trống rỗng, cái gì cũng nghe không rõ, cái gì cũng xem không hiểu, chỉ có hai chữ qua đời kia ở bên tai lặp đi lặp lại vô hạn.
Nàng gần như tan vỡ.
Đỗ Thanh Thanh nhăn mi lại, ở trong mộng không tiếng động khóc thút thít lên, suýt chút nữa đã bị hắc ám cắn nuốt.
Thẳng đến khi cuối mộng.
Nàng nhận thấy được, tựa hồ có ai đó nhẹ nhàng bắt được nàng, mang theo vô tận ấm áp và nhu tình gắt gao ôm lấy nàng.
Đem hết thảy hắc ám thiêu đốt hoàn toàn.
"......"
Cũng không biết như thế nào lại đột nhiên mơ thấy như vậy.
Đỗ Thanh Thanh ở trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thấy trời thế nhưng đã sáng rồi.
Hôm nay đã quyết định là sẽ đi ra ngoài ruộng, không thể lại đến muộn.
Nghĩ như vậy, Đỗ Thanh Thanh thực mau bò dậy, rửa mặt xong bước nhanh xuống lầu ăn cơm.
Nhưng lại vẫn chưa nhìn thấy được bóng dáng Tô Kỷ Miên ở dưới lầu, vừa hỏi mới biết được hóa ra là đã có việc ra cửa.
Đỗ Thanh Thanh vừa lúc còn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, thấy nàng không có ở đây liền nhẹ nhàng thở ra, ăn cơm xong liền cùng Lưu thúc bọn họ đi ra ngoài ruộng.
Gần đây Đỗ Nhược Thu bận quá, đã thật lâu không có tới.
Chẳng qua là cũng không biết có phải hay không trồng trọt trồng ra cảm tình, thế nhưng rất quan tâm đến